7 Truyện Cho Bé 7 Tuổi Siêu Hay Và Siêu Ý Nghĩa – Trường TIểu Học Tiên Phương – Chương Mỹ – Hà Nội
Những truyện cho bé 7 tuổi này cũng rất quen thuộc với các vị phụ huynh. Đây là những câu chuyện ý nghĩa và phù hợp với lứa tuổi của các bé. Các phụ huynh nên đọc cho bé nghe mỗi ngày và giải thích ý nghĩa cho các con.
Truyện cho bé 7 tuổi số 1: Ba Lưỡi Rìu
Một bác tiều phu đốn cây bên bờ sông. Thình lình cái lưỡi rìu long ra khỏi cán và rơi tõm xuống nước! Bác đau khổ than thở:
Khổ thân tôi! Không có lưỡi rìu thì lấy gì mà đốn cây và làm sao mà nuôi sống được gia đình tôi đây!
Bạn đang xem: 7 Truyện Cho Bé 7 Tuổi Siêu Hay và Siêu Ý Nghĩa
Có tiếng động trong lùm cây bên bờ và một cụ già râu tóc bạc phơ đột nhiên xuất hiện. Cụ hỏi bác tiều phu:
– Làm sao mà anh than khóc khổ sở thế?
– Cụ bảo làm sao tôi không than khóc được. Cái lưỡi rìu của tôi đã rớt [4] xuống nước và tôi không làm sao đốn cây được để nuôi gia đình tôi!
Cụ già đáp:
– Tai nạn có thể vượt qua được anh ạ!
Và sau khi cởi áo, cởi giày, cụ nhảy ùm xuống nước. Bác tiều phu chưa hết ngạc nhiên thì cụ già đã nổi lên, tay cầm một lưỡi rìu bằng vàng, và hỏi bác tiều phu:
– Cái này có phải của anh không?
– Không, không phải lưỡi rìu của tôi đâu, cụ ạ!
Cụ già lại lặn xuống nước và ngoi lên, trong tay cầm một lưỡi rìu bằng bạc. Cụ chìa ra cho bác tiều phu:
– Cái này chắc là của anh rồi!
– Không, cũng không phải của tôi.
Lần thứ ba, cụ già lại lặn xuống nước và đem lên cho bác tiều phu một lưỡi rìu bằng sắt.
– Thế còn cái này?
Bác tiều phu mừng rỡ kêu lên:
– Đúng rồi, cái này mới đúng là của tôi!
Bác cảm ơn cụ già, đón lấy lưỡi rìu, chực chạy đi, nhưng cụ già kịp nắm giữ bác lại và nói:
– Khoan đã, anh hãy cầm hai lưỡi rìu vàng và bạc kia đi. Anh thì không tham, còn tôi thì không hà tiện [5] với anh đâu!
Cụ đã dạy thế thì tôi xin nhận và không bao giờ quên lòng tốt của cụ, xin cảm ơn cụ!
Bác tiều phu đi về nhà, đem theo cả ba lưỡi rìu vàng, bạc và sắt.
Có người láng giềng nhà giàu, nghe chuyện bác tiều phu gặp may, nghĩ rằng: “Ta cũng thử ra bờ sông một chuyến xem sao”. Thế là anh ta đi ra bờ sông và cũng đem theo một cái rìu mà lưỡi chỉ gắn hờ vào cán rìu thôi.
Đến bờ sông, gã nhà giàu giơ cái rìu lên, chưa kịp chặt vào cây thì lưỡi rìu đã rơi tõm xuống nước.
Cụ già râu tóc bạc phơ hôm trước lại hiện ra và cũng nhận mò giúp cho gã chiếc lưỡi rìu.
Trong nháy mắt, cụ già cởi áo, cởi giày và biến mất dưới nước. Mặt nước chưa kịp xao động [6] thì cụ đã nổi lên, tay cầm cái lưỡi rìu sắt và hỏi gã nhà giàu:
– Cái này có phải của anh không?
– Không phải đâu, cụ ạ, cái của tôi đẹp hơn nhiều!
Cụ già lại lặn xuống nước và nỏi lên với một cái lưỡi rìu bạc.
– Còn cái này?
– Cũng không phải đâu, cụ ạ! Cái lưỡi rìu của tôi đẹp hơn thế nữa!
Cụ già lại lặn xuống nước lần thứ ba và nổi lên với một cái lưỡi rìu vàng.
– Cái này có phải của anh không?
– Phải, phải cụ ạ! Chính là của tôi! Tôi nhìn ra nó từ xa kia mà. Cụ đưa ngay đây cho tôi!
Nhưng khi định đưa cái lưỡi rìu vàng cho anh nhà giàu, cụ già lại hỏi hắn:
– Này, anh có chắc là không nhầm đấy chứ? Vì ở dưới đáy sông còn có một cái lưỡi rìu bằng kim cương [7] nữa kia.
Gã nhà giàu vội kêu lên:
– Ô, thế đúng đó mới là cái lưỡi rìu của tôi. Tôi bị lóa mắt nên nhìn nhầm cái lưỡi rìu này đấy, cụ ạ!
Cụ già rung rung bộ râu bạc và lại lặn xuống nước, đem theo cái rìu vàng và lần này thì cụ không nổi lên nữa.
Còn gã nhà giàu thì cứ chờ, chờ mãi bên bờ.
Ý nghĩa câu chuyện Ba lưỡi rìu
Ba lưỡi rìu là câu chuyện cổ tích của dân tộc Litva, ca ngợi những người có đức tính thật thà, ngay thẳng; đồng thời phê phán những kẻ có bụng dạ gian lam.
Xem thêm: 49 Câu Đố Trẻ Em 7 Tuổi Hay Giúp Bé Khám Phá Cuộc Sống
Truyện cho bé 7 tuổi số 2: Ông Trạng Nồi
Thuở xưa, có một chàng trai nhà nghèo lắm, hàng ngày phải đi kiếm củi lấy tiền ăn học. Chàng rất thông minh và ham học.
Năm ấy nhà vua sắp mở khoa thi kén chọn nhân tài. Chàng học trò nghèo kia ngày đêm miệt mài đèn sách, nhiều bữa quên ăn. Thường đến bữa cơm, chàng đợi nhà bên cạnh vừa ăn xong, là chạy sang mượn nồi ngay. Lần nào chàng cũng cọ sạch bóng nồi trước khi đem trả.
Ngày thi đến. Chàng ung dung đến trường thi. Đến ngày yết bảng, tên chàng được xếp đầu bảng vàng, chàng đỗ trạng nguyên . Nhà vua mở tiệc ban thưởng cho quan trọng và các vị đỗ đạt. Tiệc xong, nhà vua vời quan trạng đến phán hỏi:
– Nay nhà ngươi đã đỗ trạng nguyên, tiếng tăm lừng lẫy, ta muốn giữ lại đây để phò vua giúp nước. Trước khi nhà ngươi lĩnh việc, ta cho phép về tạ ơn tổ tiên, thăm làng xóm họ hàng. Ta muốn ban thưởng cho nhà ngươi những vật báu và cho phép nhà ngươi tự chọn.
Nhà vua và các quan rất đỗi ngạc nhiên khi quan trạng tâu lên:
– Tâu bệ hạ! Thần chỉ xin bệ hạ một chiếc nồi nhỏ.
Hôm sau, quan trạng lên đường thăm quê mang theo chiếc nồi nhỏ đúc bằng vàng của nhà vua ban cho.
Tin người học trò nghèo nọ đỗ trạng nguyên bay về làng làm nức lòng mọi người. Dân làng treo cờ, kết hoa, nổi chiêng trống, đón quan trạng về thăm quê hương và lễ tổ.
Khi về đến đầu làng, quan trạng xuống kiệu , chào hỏi, cảm ơn dân làng, rồi tay cầm chiếc nồi nhỏ bằng vàng đi thẳng đến nhà ông hàng xóm trước kia đã cho chàng mượn nồi trong dịp ôn thi. Dân làng lũ lượt đi theo. Thấy quan trạng đến, chủ nhà vội vàng ra chào đón vào nhà. Quan trạng nói:
– Thưa ông, tôi xin biếu ông chiếc nồi vàng nhà vua ban cho tôi để tạ ơn ông. VÌ nhờ ông có lòng giúp đỡ, tôi mới đỗ đạt và được như ngày nay.
Vợ chồng ông hàng xóm nghe quan trạng nói vừa mừng rỡ vừa bối rối, nghĩ thầm: “Cho mượn nồi thì có gì mà quan trạng phải trả ơn to đến thế!”. Dân làng cũng nghĩ như vậy. Như đoán biết ý nghĩ mọi người, quan trạng mỉm cười thong thả nói:
– Hồi đó vì nghèo, trong thời gian ôn thi tôi không có thì giờ đi kiếm gạo, nên đã cố tình mượn nồi của ông chủ đây để ăn vét cơm cháy trong mấy tháng trời. Nay đã đỗ đạt, tôi có chút quà mọn trả ơn ông chủ như thế này đã bõ gì!
Chủ nhà và dân làng nghe nói rất xúc động và cảm phục gương hiếu học và lòng biết ơn của quan trạng.
Vị trạng nguyên trẻ tuổi ấy chính là Tô Tịch, một người nổi tiếng thời trước của nước ta, dân gian yêu mến vẫn quen gọi là Ông Trạng Nồi là lẽ như vậy.
Truyện cho bé 7 tuổi số 3:
Viên ngọc ước của quạ
Thuở ấy, có năm trời làm bão lụt liên miên, mùa màng mất trắng, nạn đói xảy ra ở khắp nơi. Trong xóm nhỏ ven đê có một nhà kia đã nghèo lại đông con, gặp lúc hoạn nạn nên càng khốn khó,
Đê là con trai cả của nhà ấy, đành đi ở đợ cho một lão trọc phú để kiếm thêm bát cơm đỡ cho đàn em qua cơn đói.
Lão chủ thấy Đê khỏe mạnh, nhanh nhẹn liền bắt anh phải chăn dắt cả đàn trâu nhà lão.
Một hôm, Đê sơ suất để lạc mất con trâu vốn được lão chủ yêu quý nhất. Anh hoảng hốt chạy bổ đi các nơi tìm kiếm. Đám bạn chăn trâu thấy vậy cũng xúm vào giúp Đe. Mọi người lặn lội hết đồng nọ đến đồng kia, đi từ xóm gần đến làng xa, leo lên tận các ngọn núi, vẫn chẳng thấy tăm hơi con vật đâu.
Đê sợ bị chủ bắt đền, phạt vạ nên không dám về nhà. Anh lang thang mãi đến mỏi rã đôi chân đành dừng lại nghỉ. Đê đang mơ màng chợt giật mình choàng tỉnh và thấy đau nhói khắp mặt mũi tay chân, còn bên tai thì vang lên tiếng đập cánh loạn xạ. Hóa ra lũ quạ tưởng anh đã chết nên kéo đến mổ xác.
Đê cứ nằm im, rồi bất ngờ vùng dậy, tóm được một con.
Quạ vội vàng van vỉ bằng tiếng người:
– Xin tha cho tôi, tôi sẽ biếu anh một vật quý.
Nói rồi, quạ nhả vào tay Đê một viên ngọc nhỏ sáng lấp lánh và dặn:
– Đây là viên ngọc ước màu nhiệm nhất thế gian. Anh muốn cầu xin việc gì sẽ được ngay việc đó. Xin hãy giữ gìn ngọc cẩn thận,
Đê mải mê ngắm nghía viên ngọc, nên quạ bay đi từ lúc nào cũng không biết. Bỗng anh buột miệng nói:
– Ngọc ơi, ta muốn tìm thấy con trâu bị lạc để trả cho ông chủ.
Ngay lúc ấy, con trâu quý của lão trọc phú đã chậm rãi bước đến đứng ngay trước mặt Đê, khiên anh ngỡ ngàng không tin vào mắt mình.
– Ôi, quả là viên ngọc ước thần kỳ của quạ! Đúng là mình được trời thương rồi!
Đê mừng rỡ cất vội viên ngọc quý.
Từ ngày có ngọc quý, Đê trở nên sung sướng, giàu có. Anh xây nhà, mua ruộng, tậu bò cho cha mẹ, tìm thầy đồ về nhà dạy chữ cho đàn em.
Đê còn thường lấy viên ngọc ước của quạ ra ước có nhiều gạo tiền đem giúp bà con xóm giềng, khiến ai nấy không phải sống trong cảnh đói khổ như ngày trước nữa.
Thời gian cứ thế trôi qua, đã nhiều lần cha mẹ giục Đê cưới vợ, nhưng anh cứ khất lần, chưa chịu lấy ai. Một hôm, anh nói với viên ngọc:
– Ngọc ơi, ta muốn có một người vợ đẹp.
Lời ước vừa dứt thì ngoài ngõ đã có tiếng người gọi cửa. Đấy là một bà mối đến bảo Đê rằng:
– Ở làng bên, có nhà giàu đánh tiếng muốn gả con gái cho anh.
Đê theo bà mối sang nhà ấy, thấy cô gái mày ngài mắt phượng, thiên hạ khó có ai hơn, liền ưng thuận cưới cô gái ấy làm vợ.
Từ hôm về nhà chồng, cô vợ không chịu làm lụng gì, suốt ngày quanh quẩn bên Đê, cốt để dò la xem viên ngọc diệu kỳ giấu ở chỗ nào. Thấy Đê không chịu nói lộ chỗ giấu viên ngọc, một hôm, cô ta chuốc rượu cho chồng say bí tỉ. Trong cơn say, Đê lảm nhảm nói ra nơi để ngọc cho vợ biết. Cô vợ đợi chồng say ngủ mê man, mới lấy trộm viên ngọc, rồi lẻn về nhà cha mẹ.
Khi Đê tỉnh dậy không thấy vợ đâu, tìm đến ngọc thì ngọc đã biến mất. Anh vội sang nhà bố mẹ vợ để tìm, nhưng vừa đến cổng, bố vợ đã xua chó ra đuổi.
Đê buồn quá, thất thiểu ra về, vừa đi vừa than:
– Lòng người quả là khó dò! Vợ mình còn thế nữa là người thiên hạ!…
Vừa lúc ấy, có một cụ già cầm trên tay một bông hoa trắng và một bông hoa đỏ, bước lại gần Đê, cất giọng ấm áp bảo anh:
– Con đừng buồn, hãy mang bông hoa trắng này gài vào cửa nhà bố mẹ vợ, rồi đợi khi nào họ cần thì đưa bông hoa đỏ ra giúp. Lúc đó, con sẽ lấy lại được vợ và viên ngọc.
Đê chưa kịp dứt lời cám ơn, cụ già đã phất tay áo biến mất.
Bài học cho những kẻ tham lam lấy trộm viên ngọc ước
Sáng sớm hôm sau, vợ Đê thấy có bông hoa lạ cài ở cửa. Mùi thơm ngát tỏa ra từ bông hoa khiến cô ngây ngất. Cô mang bông hoa vào nhà ngắm nghía. Bông hoa thật đẹp, những cánh hoa trắng lung linh kỳ ảo.
Căn nhà lập tức tràn ngập một mùi thơm kỳ lạ khiến ai nấy đều muốn cầm bông hoa để thưởng thức mùi thơm ấy. Mọi người ngủi hương hoa đều thấy cơ thể khỏe khoắn hơn, chỉ riêng vợ chồng lão chủ nhà giàu và cô con gái là bị đau đầu và ngứa mũi.
Họ ra sức gãi, nhưng càng gãi mũi càng sưng và dần mọc dài ra. Ba người nhìn nhau vô cùng hoảng sợ, vì mũi của họ cứ không ngừng dài ra mãi, lòng thòng như những cái vòi voi con. Hai mẹ con cô vợ Đê vội trốn vào buồng, tránh mặt kẻ hầu người hạ, tránh sự nhòm ngó của hàng xóm láng giềng.
Lão nhà giàu lo sợ, vội sai người đi mời thầy thuốc. Các thầy thuốc trong vùng lần lượt đến nhà, nhưng thấy căn bệnh lạ, ai nấy đều lắc đầu:
– Cái mũi này của cụ chỉ còn có nước phải cắt đi, nhưng cắt chưa chắc đã khỏi, e rằng không triệt được tận gốc, chỉ kích thích để nó mọc dài nhanh hơn thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Đê đợi cho bên nhà vợ rối ren, hoảng hốt, náo loạn cả lên mới lững thững bước vào. Vừa nhìn thấy cái mũi dài của bố mẹ vợ, anh không nhịn được, ngã lăn ra vì cười, hồi lâu mới nói được:
– Chỉ tại cha sai con gái lấy trộm viên ngọc ước của con mới nên nông nỗi này. Nếu cha trả ngọc, trả vợ con về nhà con thì cái mũi sẽ lành lặn lại như cũ.
Lão nhà giàu đành phải ưng thuận. Đê bèn đưa bông hoa đỏ ra cho họ ngửi, chỉ trong chốc lát, cái vòi dần dần co lại cho đến khi mũi trở lại nguyên hình như xưa.
Đê đưa vợ về, người vợ có ý hổ thẹn, cúi mặt lầm lũi bước theo chồng. Từ đó cô ta ngoan ngoãn, nghe lời chồng, chăm chỉ làm ăn. Họ sống với nhau đầm ấm thuận hòa.
Dân chúng trong vùng ai gặp khó khăn, lại tìm đến vợ chồng Đê nhờ viên ngọc ước của quạ cứu giúp.
Thời gian cứ thế trôi đi, khi Đê đã là một cụ già râu tóc bạc phơ thì con quạ năm xưa tìm đến và kêu to:
– Quạ đây, quạ đây! Mau trả ta viên ngọc! Trả ta viên ngọc!
Cụ Đê vội lấy viên ngọc ước ra trao cho quạ. Quạ ngậm ngọc lao vút lên cao, rồi bay đi mất. Từ đó đến nay đã bao nhiêu người đi tìm, nhưng chưa ai tìm lại được viên ngọc ước của quạ ấy.
Xem thêm: Truyện Hay Cho Bé 6 Tuổi – 11 Truyện Hay Nhất Mẹ Phải Kể Cho Bé Nghe
Truyện cho bé 7 tuổi số 4 Đẽo cày giữa đường
Một anh nông dân nọ, muốn làm một cái cày tốt. Một hôm, anh xin được một cây gỗ tốt. nhưng anh chưa làm cái cày bao giờ, anh bèn mang khúc gỗ ra đường ngồi đẽo để hỏi ý kiến mọi người.
Có người đi qua, trông thấy, liền khuyên:
– Anh đẽo to thế, anh nên đẽo nó nhỏ hơn một chút.
Anh nông dân nghe thấy liền làm theo. Một lát sau, lại có người khác đi qua bảo:
– Anh đẽo thế này không cày được đâu, cái ách cày to quá, khó vác.
Anh nông dân theo lời khuyên, đẽo nhỏ lại. Một lúc sau lại một người nữa đi qua nói:
– Anh đẽo thế không ổn rồi, cái bàn cày phải nghiêng một bên thì mới dễ sử dụng.
Anh nông dân nghe vậy, chẳng đắn đo mà làm theo. Và cuối cùng, hết ngày hôm đấy anh chỉ còn một khúc gỗ nhỏ, anh không còn cơ hội để đẽo cái cày theo ý mình nữa, cây gỗ quý đã thành một đống củi vụn. Cuối cùng anh nhận ra rằng: bản thân phải có chính kiến thì mới thành công được.
Ý nghĩa truyện
Truyện cho lời khuyên về việc tham khảo ý kiến người khác là điều hay. Song, bản thân mình cũng cần biết và có chính kiến. Ba mẹ có thể dạy trẻ về việc nên lắng nghe ý kiến của người khác. Nhưng, bên cạnh đó con cũng cần biết rõ về điều con hiểu, điều con biết, mong muốn hay sở thích của con. Từ đó có lựa chọn phù hợp trong sự việc của mình.
Truyện cho bé 7 tuổi số 5:
Truyện Sự tích cầu vồng
Các màu sắc tranh cãi ai là màu đẹp nhất
Xưa kia các màu sắc luôn tranh cãi với nhau vì ai cũng cho rằng mình đẹp và được yêu thích nhất.
Màu xanh lá nói: “Tớ là quan trọng nhất. Tớ là màu của sự sống, hy vọng, cỏ cây, hoa lá. Nhìn vùng đất đai xanh mát kia, các cậu sẽ thấy tớ quan trọng như thế nào.”
Xanh dương cắt ngang: “Cậu hãy nghĩ về bầu trời và biển cả. Đại dương là sự sống của biết bao nhiêu sinh vật. Bầu trời tượng trưng cho hòa bình. Không có tớ, cậu chẳng là gì cả.”
Màu vàng lắc đầu: “Tớ mang đến tiếng cười và sự ấm áp cho thế giới này. Mặt trời có màu vàng, các vì sao cũng có màu vàng. Không có tớ sẽ chẳng có sự vui tươi nào cả.”
Màu cam kiêu kì nói: “Khi tớ xuất hiện vào bình minh hay hoàng hôn, vẻ đẹp của tới hấp dẫn đến nỗi chẳng ai nghĩ đến các cậu cả.”
Màu đỏ nhiệt tình xen vào: “Tớ mới là người đứng đầu ở đây. Tớ là màu của máu, của sự sống ! Tớ là màu của sự dũng cảm, là màu của sự chiến thắng. Tớ, màu của tình yêu, của ngọn lửa mãnh liệt.”
Màu tím trịnh trọng nói: “Tớ là màu của hoàng gia và sức mạnh. Các vị vua, thủ lĩnh hay luôn luôn chọn tớ vì tớ là biểu tượng của quyền lực và sự khôn ngoan.”
Cuối cùng màu chàm lên tiếng: “Tớ là màu của sự im lặng. Khó có thể nhận ra tớ, nhưng nếu không có tớ, tất cả các cậu đều trở nên nông cạn. Các cậu cần tớ cho sự cân bằng và tương phản, trong cầu nguyện và sự hòa bình.”
Mỗi màu sắc quả quyết màu của mình là đẹp nhất. Họ tranh cãi lớn hơn và lớn hơn. Đột nhiên, một tiếng sét bất chợt vang lên. Mưa bắt đầu rơi nặng hạt. Các màu sắc run rẩy, xích lại gần nhau.Ngay lúc đó, mưa lên tiếng: “Các người thật ngu ngốc, đấu đá lẫn nhau để chứng tỏ mình nổi trội hơn những kẻ khác. Các ngươi không biết là tất cả những cá thể được tạo ra bằng sự khác biệt sao. Sự khác biệt đó kết hợp với nhau sẽ tạo nên sự mạnh đặc biệt. Nắm tay nhau và đi đến đây nào.”
Làm theo lời của mưa, các màu sắc liên kết lại với nhau. Mưa tiếp tục: “Bắt đầu từ bây giờ, khi trời mưa, mỗi màu sắc sẽ trải dài dọc bầu trời trong một chiếc vồng lớn để nhắc nhở các ngươi nên chung sống với nhau hòa bình. Cầu vồng là sự hiện diện của hi vọng cho ngày mai.” Và như vậy, cứ mỗi khi mưa tạnh, cầu vồng lại xuất hiện để nhắc chúng ta rằng sự đoàn kết tạo nên vẻ đẹp kì diệu và hy vọng cho con người.
Ý nghĩa truyện
Cũng như màu sắc, con người chúng ta đều là đặc biệt và duy nhất. Nhưng, không vì thế mà chúng ta xem thường người khác. Tất cả đều có sắc thái riêng của mình không nhầm lẫn với ai cả. Ba mẹ có thể thông qua câu chuyện này để chia sẻ với trẻ về vị trí & giá trị của trẻ cũng như bạn bè và mọi người xung quanh. Tất cả đều có sự khác biệt và ai ai cũng có điều nổi trội của chính mình. Khi mọi người kết hợp với nhau, thì sự nổi trội kia càng thêm phần đặc biệt.
Truyện cho bé 7 tuổi số 6: Kiến và châu chấu (Dạy về sự chăm chỉ)
Vào một ngày hè nắng chói chang và gió thổi mát rượi, một chú châu chấu xanh nhảy tanh tách trên cánh đồng, miệng chú ca hát ríu ra ríu rít.
Bỗng chú bắt gặp bạn kiến đi ngang qua, bạn ấy đang còng lưng cõng một hạt ngô để tha về tổ.
Câu chuyện giáo dục dễ hiểu và thú vị cho bé
Châu chấu cất giọng rủ rê: “Bạn kiến ơi, thay vì làm việc cực nhọc, chi bằng bạn hãy lại đây trò truyện và đi chơi thoả thích cùng tớ điii!”
Kiến trả lời “Không, tớ bận lắm, tớ còn phải đi kiếm thức ăn để dự trữ cho mùa đông sắp tới. Bạn cũng nên làm như vậy đi bạn châu chấu ạ”.
“Còn lâu mới tới mùa đông, bạn chỉ khéo lo xa”. Châu chấu mỉa mai.
Kiến dường như không quan tâm tới những lời của châu chấu xanh, nó tiếp tục tha mồi về tổ một cách chăm chỉ và cần mẫn.
Thế rồi mùa đông lạnh lẽo cũng tới, thức ăn trở nên khan hiếm, châu chấu xanh vì mải chơi không chuẩn bị lương thực nên giờ sắp kiệt sức vì đói và rét. Còn bạn kiến của chúng ta thì có một mùa đông no đủ với một tổ đầy những ngô, lúa mì mà bạn ấy đã chăm chỉ tha về suốt cả mùa hè.
Truyện cho bé 7 tuổi số 7: Rùa và Thỏ
Ngày xửa ngày xưa, có một con Rùa và một con Thỏ cãi nhau xem ai nhanh hơn. Chúng quyết định giải quyết việc tranh luận bằng một cuộc thi chạy đua. Chúng đồng ý lộ trình và bắt đầu cuộc đua.
Thỏ xuất phát nhanh như tên bắn và chạy thục mạng rất nhanh, khi thấy rằng mình đã khá xa Rùa, Thỏ nghĩ nên nghỉ cho đỡ mệt dưới một bóng cây xum xê lá bên vệ đường và nghỉ thư giãn trước khi tiếp tục cuộc đua.
Vì quá tự tin vào khả năng của mình, Thỏ ngồi dưới bóng cây và nhanh chóng ngủ thiếp đi trên đường đua. Rùa từ từ vượt qua Thỏ và sớm kết thúc đường đua.
Khi Thỏ thức dậy thì rùa đã đến đích và trở thành người chiến thắng. Thỏ giật mình tỉnh giấc và nhận ra rằng nó đã bị thua.
Truyên đây là 7 truyện cho bé 7 tuổi hay nhất. Các phụ huynh có thể đăng ký kênh Youtube của chúng tôi để xem nhiều truyện hay và thơ hay cho bé. Đăng Ký Ngay
Đăng bởi: Trường Tiểu Học Tiên Phương
Chuyên mục: Truyện cổ tích