Hợp âm Thói Đời
Hợp âm được sử dụng
1. Đường thương đau đày ải nhân [Dm] gian ai chưa qua chưa phải là người
Trong thói [F] đời, cười ra nước [Dm] mắt
Xưa trắng tay gọi tên bằng [A] hữu giờ giàu [Bb] sang quên kẻ tâm [F] giao
Còn [A] gian dối cho [A7] nhau.
2. Người yêu ta rồi cũng xa [Dm] ta nên chung thân ta giận cuộc đời
Đôi mắt [F] nào từng đêm buốt [Dm] giá
Bên chiếu chăn tình xa nhịp [A] thở, tiền đổi [Bb] tay khi rũ cơn [F] mê
Để chua [A7] xót trên bước [Dm] về.
ĐK: Rượu trần ai gội niềm [F] cay đắng những suy [Gm] tư in đậm đường [Dm] hằn,
Mình còn ai đâu để [F] vui khi trót sa vũng lầy nhân [Dm] thế
Cỏ ưu [F] tư muộn phiền lên xám [Bb] môi. [Dm]
3. Bạn quên ta tình cũng quên [Dm] ta nên chân đêm thui thủi một mình
Soi bóng [F] đời bằng gương vỡ [Dm] nát
Nghe xót xa ngùi lên tròng [A] mắt đoạn buồn [Bb] xa ta đã đi [F] qua
Ngày vui [A7] tới, ta vẫn [Dm] chờ.
Hợp âm Thói Đời
Bài hát thói đời với tâm sự ưu tư xót xa về cuộc đời, được nhạc sĩ Trúc Phương viết trong một quán rượu nhỏ trên đường Tô Hiến Thành sau khi chia tay vợ. Ca khúc này nói về cái “Đời là thế” của thế thái nhân tình đầy bạc bẽo, ca từ giản dị mà thâm thúy, giai điệu không quá cầu kì mà vẫn đẹp và tạo sự lắng đọng trong tầm hồn người nghe.
Ca khúc hầu như nói về thế đời, cuộc sống tình không có, bạn cũng không có, đi không ai biết, về cũng không ai hay. Nhưng đến cuối bài, nhạc sĩ Trúc Phương đã cho ta thấy “đoạn buồn xa ta đã đi qua ngày vui tới ta vẫn chờ”. Thói đời là thế, con người càng vô tâm, chúng ta làm gì được và chấp nhận điều đó để cho tâm hồn được thanh thản, chấp nhận để biết và sống những ngày còn lại trên coi đời một cách cố gắng, yêu thương nhiều hơn và luôn luôn mỉm cười vì thói đời là thế.