Phân Tích Lorca Và Cái Chết Oan Khuất – Văn mẫu vip

Đề Bài: Phân tích Lor-ca và cái chết oan khuất trong tác phẩm “Đàn ghi ta của Lor-ca” của nhà thơ Thanh Thảo

Bài làm

Thanh Thảo là nhà thơ tiên phong trong việc cải cách thơ sau năm 1975, theo hướng tượng trưng, siêu thực. Thơ Thanh Thảo là lời nói của người tri thức nhiều suy tư, trăn trở về những yếu tố xã hội và thời đại. “ Đàn ghi ta của Lor-ca ” là một trong những bài thơ tiêu biểu vượt trội của Thanh Thảo. Bài thơ bộc lộ nỗi đau xót của Thanh Thảo trước cái chết bi thảm của Lor-ca, qua đó thể hiện thái độ ngượng mộ người nghệ sĩ thiên tài đại diện thay mặt cho khát vọng tự do và niềm tin cải cách nghệ thuật và thẩm mỹ của thể kỉ XX .

Với mười một câu thơ dưới đây Thanh Thảo cũng đã dựng nên bầu không gian kinh hoàng bởi những ấn tượng chết chóc:

Bạn đang đọc: Phân Tích Lorca Và Cái Chết Oan Khuất – Văn mẫu vip

“ Tây Ban Nha
hát nghêu ngao
bỗng kinh hoàng
áo choàng bê bết đỏ
Lorca bị điệu về bãi bắn
chàng đi như người mộng du
tiếng ghi-ta nâu
khung trời cô gái ấy
tiếng ghi-ta lá xanh biết mấy
tiếng ghi-ta tròn bọt nước vỡ tan
tiếng ghi-ta ròng ròng
máu chảy ”
Lấy cảm hứng từ những bài thơ và nhất kaf từ những phút giây bi phẫn trong cuộc sống của Lor-ca, nhà nghệ sĩ thiên tài Tây Ban Nha, Thanh Thảo viết bài thơ “ Đàn ghi ta của Lor-ca ”. Bài thơ được in trong tập Khối vuông ru bích là một trong những sáng tác tiêu biểu vượt trội cho phong thái thơ Thanh Thảo giàu suy tư, mãnh liệt, phóng túng trong xúc cảm, nhuốm sắc tố tượng trưng, siêu thực .
Từ khổ một sang khổ hai, tác giả chuyển tâm lý và xúc cảm giật mình, không có tín hiệu báo trước. Bởi cái chết của Lor-ca cũng thật bất thần. Mặc dù Lor-ca, con người trong sáng và vô tội ấy luôn bị ám ảnh về cái chết của chính mình nhưng ông không ngờ nó lại đến sớm như vậy và đến vào lúc ông không ngờ nhất :
“ Tây Ban Nha
hát nghêu ngao
bổng kinh hoàng áo choàng bê bết đỏ

Lor-ca bị điệu về bãi bắn

chàng đi như người mộng du ”
Phân Tích Lorca Và Cái Chết Oan Khuất | Đàn Ghita Của Lorca | Thanh Thảo
Từ “ Tây Ban Nha ” được lặp đi lặp lại ở đoạn này ngoài nghĩa chỉ quốc gia Tây Ban Nha còn hoàn toàn có thể xem là hình ảnh hoán dụ chỉ Lor-ca, chàng nghệ sĩ của xứ sở Tây Ban cầm đang nghêu ngao những khúc hát quen thuộc thì tai ương ập xuống, Lor-ca bị bắt, bị xử bắn. Hình ảnh “ áo choàng đỏ ” được nhắc lại nhưng tăng trưởng ý khi đi cùng từ láy “ bê bết ” gợi một hình ảnh bi thương. Thanh Thảo cảm nhận cảnh Lor-ca bị hành hình với những diễn biến phũ phàng qua hình ảnh ẩn dụ “ áo choàng bê bết đỏ ”. Hình ảnh này gợi liên tưởng đến những cuộc đấu bò tót đẫm máu mà nhiều lúc những đấu sĩ anh hùng cũng bị thương thương thiệt mạng. Nhưng ở đây, Thanh thảo đang nói về Lor-ca. Chàng như một torero ( đấu sĩ ) bước vào đấu trường trong cuộc đấu một mất một còn với con bò tót – định mệnh, với chế độ độc tài đương thời. Phải chăng Thanh Thảo dùng hình ảnh này vừa tố cáo tội ác của bè lũ phát xít vừa để ca tụng cái chết anh hùng của Lor-ca. Nghệ thuật đối giữa

“ Tây Ban Nha
hát nghêu ngao ”
Với
“ bỗng kinh hoàng
áo choàng bê bết đỏ ”
Gợi sự tương phản giữa hình ảnh nghệ sĩ yêu tự do với bè lẽ độc tài phát xít, giữa cái đẹp với cái tàn tệ, giữa cái yên bình với biến cố phũ phàng, khắc họa rõ cái chết bi phẫn của Lor-ca. Cách so sánh hình ảnh “ Lor-ca bị điệu về bãi bắn ” như “ người mộng du ” cho thấy Lor-ca như không chú ý xing quanh, không chăm sóc đến những gì đang xảy ra. Chàng vẫn sống trong quốc tế của riêng mình – quốc tế của âm nhạc, của khát vọng tự do, khát vọng thay đổi. Nhà thơ rất thành công xuất sắc khi sử dụng những từ ngữ miêu tả âm thanh theo lối tượng trưng cùng những hình ảnh hoán dụ ẩn dụ quy đổi cảm xúc để diễn đạt diễn đạt nỗi đau thương trước thực sự phũ phàng :
“ tiếng ghi-ta nâu
khung trời cô gái ấy
tiếng ghi-ta lá xanh biết mấy
tiếng ghi-ta tròn bọt nước vỡ tan
tiếng ghi-ta ròng ròng
máu chảy ”

Tiếng ghi ta với những biến tấu khác nhau không phải về âm thanh mà về màu sắc, hình dáng đã thể hiện chân thực nỗi lòng của Lor-ca lúc ấy. “tiếng ghi ta nâu” trầm tĩnh nghĩ suy, gửi chút tâm tư về người con gái ấy, cũng là màu nâu bình dị của cây đàn gỗ. “tiếng ghi ta xanh” thiết tha hi vọng với sắc “xanh” của lá gắn với bầu trời bình yên và tình yêu cao đẹp của Maria. Hình ảnh “tiếng ghi ta tròn bọt nước vỡ tan” phát triển ý “những tiếng đàn bọt nước” ở đầu bài thơ. Tiếng ghi ta có sự chuyển đôit hình khối từ “tròn” sang “vỡ tan” gợi sự bang hoàng, tức tưởi. Theo Thanh Thảo, ai nghĩ “bọt nước” sex biến mất không để lại dấu vết là nhầm. Bọt nước lúc hiện lúc tan, nhưng tan rồi lại hiện ra. Nó mỏng manh nhưng không thể tiêu diệt. Tiếng đàn Lor-ca, thơ Lor-ca cũng vậy. Tiếng Ghi-ta lại chuyển sang sắc đỏ của dòng máu chảy. nghệ thuật nhân hóa kết hợp với từ láy “ròng ròng” và cụm từ “máu chảy” được xuống dòng thể hiện nỗi đau đớn, nghẹn ngào. Điệp từ “tiếng ghi ta” diễn ta âm thanh tiếng đàn không nguôi, không dứt, không gì hủy diệt được.

Tóm lại, đoạn thơ sử dung những biện pháp nhân hóa, hoán dụ, ẩn dụ quy đổi cảm xúc nhằm mục đích khắc họa một cách ấn tượng về tiếng đàn và cái chết của Lor-ca. Rõ rang âm nhạc đã thành thân phận, tiếng đàn đã trở thành linh hồn, thành sinh thể … mang theo ước vọng của Lor-ca .

Source: https://dvn.com.vn
Category : Lorca

Alternate Text Gọi ngay