Vén màn bí mật Anohito là ai? Anohito – Candy Candy Final Story (Candy Candy câu chuyện cuối cùng với Anohito)

Vén màn bí hiểm Anohito là ai ? Anohito – Candy Candy Final Story ( Candy Candy câu truyện sau cuối với Anohito )
Mình đã chờ 10 năm để có cho mình đáp án Anohito là ai ? Terry hay Abert hay là một ai khác tổng hòa tổng thể những nhân vật ? Bài viết này mình dành khuyến mãi cho toàn bộ những ai là Fan hâm mộ của Candy trong suốt mấy chục năm qua, những thế hệ 7 x, 8 x, và 9 x đời đầu như mình, vẫn luôn day dứt và bồi hồi mơ về một cái kết cho Candy. Trước đó, mình nghĩ không nên có một bài viết về chủ đề này, vì mỗi người sẽ có cái kết của riêng mình và mọi người hoàn toàn có thể thiết kế xây dựng một Anohito theo cách của mọi người. Nhưng thật quá thiệt thòi khi Candy Candy ở Nước Ta không được lan rộng ra như ở những nước khác mà chỉ được đọc gói gọn qua 9 tập Manga đã được xuất bản ( Ở Nhật và nhiều nước khác, họ có cả bản Manga, TV Series và Candy Candy Final Story được dịch và xuất bản ) – cái kết vốn đã gây nhiều tranh cãi nay lại càng sầm uất với người theo dõi Nước Ta. Vì thế, mình quyết định hành động sưu tầm, tìm hiểu và khám phá, cóp nhặt từng chút, từng chút một để viết và san sẻ cho mọi người .
Sau khi mình đã tin rằng Anohito là ai ? Mình đã không còn cảm thấy day dứt, hụt hẫng hay buồn nữa. Vì mặc dầu có là Terry hay Abert đi chăng nữa thì ở đầu cuối Candy đã có một cái kết và đang niềm hạnh phúc …

Trước khi nói đến Anohito (người mà đang sống cùng với Candy Candy ở Anh trong cuối tiểu thuyết Candy Candy Final Story) là ai? Mình muốn nêu các thông tin xoay quanh về truyện Candy (Candy Candy Cô Bé Mồ Côi) để mọi người hiểu rõ hơn và hãy nhớ đọc bản tiểu thuyết Final nhé!

>> FULL TIỂU THUYẾT CANDY CANDY CÂU CHUYỆN CUỐI CÙNG

Thông tin về truyện

Candice White là một nhân vật hư cấu được tạo ra bởi Kyoko Mizuki. Ở tuổi thiếu niên khi mới 12 tuổi, cha của Mizuki qua đời, Keiko Nagita (bút danh Kyoko Mizuki) tạo ra “gia đình tưởng tượng Ardlay (hay còn gọi là Ardrey/ Andrew/ Adore)” để giải tỏa nỗi cô đơn và giúp cô chữa lành khỏi cái chết của cha. Cô ấy giữ những câu chuyện trên trong một cuốn sổ. Vào năm 1975, Nagita (Giờ đây cô sử dụng bút danh Kyoko Mizuki) viết bản thảo “Candy Candy” – nhưng chưa bao giờ được xuất bản – thay vào đó nó được sử dụng làm tài liệu tham khảo để tạo ra một tác phẩm Shojo Manga có cùng tiêu đề (với minh họa và cộng tác từ nghệ sĩ Yumiko Igarashi). Tác phẩm này ngay lập tức thành công vang dội và nhiều dự án khác xuất phát từ ý tưởng ban đầu của cô ấy đã xuất bản theo sau. Dưới đây là danh sách các tài liệu liên quan nhất về nơi nhân vật nữ chính, Candice White của chúng ta xuất hiện:

  • (1961?) Sổ tay về gia đình Ardlay (chưa bao giờ được xuất bản – Thuộc quyền sở hữu của Keiko Nagita)
  • 1975 “Candy Candy” – bản thảo văn xuôi của Keiko Nagita (chưa bao giờ được xuất bản, nhưng được sử dụng cho cốt truyện của manga Candy Candy cô bé mồ côi)
  • 1975 – 1979 Candy Candy (in bản Manga / truyện tranh) Ed . Nakayoshi  9 tập (với Yumiko Igarashi)
  • 1976- Illus & Poems – Sách tác phẩm nghệ thuật 1 & 2 – bản in (với Yumiko Igarashi)
  • 1976–1979 Candy Candy ( TV Series , studio Toei Animation ) 115 tập (với Yumiko Igarashi)
  • 1978-1979 Candy Candy: The Novel (ấn bản in) Ed Kodansha 3 cuốn (một số hình minh họa từ Yumiko Igarashi)
  • 1978 Candy Candy: The Call of Spring / The May Festival Anime (movie) (với Yumiko Igarashi)
  • 1978 Candy Candy’s Summer Vacation Anime film (movie) (với Yumiko Igarashi)

( 1980 – 1997 tái xuất bản những tác phẩm trước ở trên )
( 1998 – 2009 – Nhiều năm ngừng hoạt động giải trí – do tranh chấp pháp lý giữa Mizuki và nghệ sĩ Igarashi, về bản quyền của Candy Candy )

  • 2010 Mizuki xuất bản cuốn tiểu thuyết mới nhất trong bộ truyện; “Candy Candy CÂU CHUYỆN CUỐI CÙNG” – (ấn bản in) 2 cuốn sách ed. Shodensha, văn bản dựa trên sổ tay của cô ấy (chưa bao giờ được xuất bản) và một tác phẩm sửa đổi và mở rộng từ năm 1978 “Candy Candy; cuốn tiểu thuyết”. Bìa mềm mới không có bất kỳ hình ảnh minh họa / tác phẩm nghệ thuật nào của Igarashi – nhưng có liên quan hơn, là thực tế rằng Candice White cuối cùng cũng hạnh phúc, sống với “Anohito”, người đàn ông cô yêu.

Cấu trúc của tiểu thuyết

Lời mở đầu

  • Là phần giới thiệu về nhịp điệu & cảm nhận của cuốn tiểu thuyết, không chỉ thể hiện tâm trạng hoài niệm của cuốn sách mà còn giới thiệu hai trong ba bối cảnh thời gian mà cuốn tiểu thuyết có – hiện tại và các sự kiện trong quá khứ.
  • Candy kể lại ở ngôi thứ nhất và chúng ta cũng tìm thấy những bức thư đầu tiên của cuốn tiểu thuyết, từ Chị Maria & Cô Pony đến Candy (B-1 / trang 3-12) cùng với thư trả lời (tiêu đề của bức thư) mà Candy đang viết.

Phần I và Phần II: có cùng cấu trúc với nhau và 2 phần này phức tạp hơn một chút so với Phần mở đầu;

  • Tiểu thuyết trực tiếp đi sâu vào những đoạn hồi tưởng của Candy (xen kẽ những cảm nghĩ, hành động hiện tại, tương lai và quá khứ) cũng như hồi tưởng của các nhân vật khác (Maria, Terry, Anthony), theo cách này chúng ta cũng có thể thấy suy nghĩ và cảm xúc trực tiếp từ các nhân vật phụ.
  • Ít nhất có hai lần, có 2 người kể chuyện khác nhau – Candy ở ngôi thứ nhất vào thời điểm hiện tại, nói chuyện trực tiếp, suy nghĩ, ghi nhớ hoặc thậm chí có một số đoạn hồi tưởng trực tiếp. Nhưng phần lớn các phần I và II này được thuật lại ở ngôi thứ ba bởi một người thứ hai (có thể là Mizuki điền vào)
  • Ngoại trừ những đoạn hồi tưởng đặc biệt đó, các năm trong các phần này được sắp xếp theo thứ tự thời gian, từ quá khứ (1904) đến nay của những năm 1913, thời điểm Candy từ bỏ trường học ở London.
  • Trong phần I, chúng ta cũng tìm thấy những chữ cái tiếp theo của cuốn tiểu thuyết; Annie gửi Candy (B1/ tr. 41-42), ghi chú của Candy gửi cho Albert (đó là một tin nhắn trong chai. (B1/ tr. 159)) một ghi chú ngắn của Sir William thông báo cho dì Elroy về việc nhận nuôi Candy (B1 / p. 193) và cuối cùng là bức thư cô viết cho anh em nhà Cornwell (B-1 / trang 227-228) sau cái chết của Anthony.
  • Trong phần II, chúng ta thấy có lá thư của anh trai Cornwell gửi Candy chờ cô ấy đến London (B1/ pp / 238-239). Thay mặt ngài William, thư từ George gửi Candy, mời cô đến Scotland (B2 / p 58-59). Bức thư Albert gửi Candy từ Kenya (B2 / trang 96- 97). Terry gửi một bức thư cho Candy và viết rằng anh ta sẽ rời London và trường học và muốn đến Mỹ (B2pp134-135 ).
  • Ngoài những bức thư, phần II cũng có một số phụ trang từ nhật ký của Candy (cuối cùng sẽ được trao cho chú William); Ngày 10 tháng Giêng sau khi cô nhập học tại St. Paul B1 / trang 272-273. Sự xuất hiện của Annie tại St. Paul B1 / p. 303. Gặp gỡ Albert tại đường phố đêm của London B1./pp 311-313. Tháng Tư, Lễ hội tháng Năm sắp tới, cũng là lần đầu tiên cô viết về Terry trên nhật ký của mình, cô đặt cho anh ta tên viết tắt là TG (B1 / p339-341). Tháng Bảy, cô ấy nghĩ về Terry rất nhiều và cách anh ấy khiến cô ấy nhớ đến Anthony B2 / p33. Tháng 9: kết thúc Trường hè (ở Scotland), cô tập piano với Terry. B2 / tr95 . Mục cuối cùng trên nhật ký của cô ấy không có ngày tháng, nhưng cô ấy viết cách cô ấy muốn nói to rằng cô ấy yêu Terry. B2 / p143

Phần III, Trong phần này chúng ta sẽ có cơ hội nhìn thấy Candy trong thời điểm hiện tại.

  • Những đoạn hồi tưởng trong phần này thường nhiều hơn trước, chúng ta sẽ hoán đổi với Candy giữa hiện tại của cô ấy trong thời gian thực và hiện tại của các sự kiện trong quá khứ.
  • Candy một lần nữa là người kể chuyện duy nhất, được giúp đỡ bởi một hộp kho báu nơi cô ấy đã lưu những bức thư, mẩu giấy và những kỷ vật khác, cô ấy nhìn với nỗi nhớ về những khoảnh khắc quan trọng trong quá khứ của mình và nhớ về những người thân yêu không còn ở bên mình.
  • Điểm mới trong phần này là chúng ta ngừng đọc định dạng tường thuật để đọc một cuốn tiểu thuyết sử thi, và mặc dù Candy là giọng kể chính, chúng ta cũng sẽ đọc một vài bức thư do các nhân vật phụ viết tay (George, Patty, Annie, Archie, Susanna & Terry).
  • Để làm mọi thứ phức tạp hơn, Mizuki giấu và phát tán manh mối qua ba thời gian (hiện tại, quá khứ và hồi tưởng) theo sau câu chuyện đòi hỏi mức độ tập trung cao hơn, người đọc phải ngừng thụ động để tham gia, phân tích và ghi nhớ (Mizuki sẽ buộc bạn phải có những hồi tưởng của riêng mình về những thứ bạn đã đọc)
  • Ngoài ra, các chữ cái chúng ta đọc trong phần này không theo thứ tự thời gian, thay vào đó chúng được sắp xếp theo các nhóm chủ đề – ví dụ như Bệnh viện St. Joanna, bữa tiệc ở khách sạn ở Miami hoặc vở kịch của Hamlet (có thể điều này lúc đầu không quá rõ ràng, nhưng nó chắc chắn sẽ rõ ràng hơn khi chúng ta đọc phần cuối cùng của cuốn tiểu thuyết).

Phần Kết, có thể cảm thấy giống với Phần III, vì nó cũng được viết ở dạng sử thi, nhưng có sự khác biệt rất lớn giữa hai phần này;

  • Chúng ta sẽ không thấy Candy hiện tại cho đến tận trang cuối cùng, vì vậy, trong phần này; không có “người kể chuyện” mà chỉ có những lá thư.
  • Lúc đầu, có thể cảm thấy rằng chúng ta đang trong một cuộc tái thiết khác, nhưng thực tế Candy đang bị mắc kẹt trong một vòng lặp thời gian, và chúng ta phải quay trở lại hiện tại trong quá khứ mà chúng ta đã phân tích trong Phần III.
  • Ngoài ra, đây không phải là những câu chữ rời, mà là một cuộc trò chuyện/ thư từ dài được sắp xếp theo thứ tự thời gian giữa Candy và Albert – trái ngược với phần trước. Trên thực tế, phần kết này sẽ hướng dẫn chúng ta và giúp chúng ta đưa phần III vào đúng thứ tự thời gian của nó.
  • Nhưng có lẽ, điểm khác biệt lớn nhất là Albert không còn là một nhân vật phụ đơn thuần như trước, anh ấy có được khả năng lãnh đạo khi anh ấy viết & kể chuyện, anh ấy hướng dẫn chúng ta ở góc nhìn thứ nhất, đưa những hồi tưởng của chính anh ấy vào cuốn tiểu thuyết. Điều này cực kỳ mất cân bằng so với Terry, vì Mizuki biến Albert cùng với Candy trở thành nhân vật chính của phần này, ngay trước khi Candy trở lại và chạy vào vòng tay ấm áp của Anohito.

… Và sau đó, điều tuyệt vời hơn nữa sắp xảy ra, ngay khi bạn đọc đến từ sau cuối của trang sau cuối của cuốn tiểu thuyết – và nếu bạn đã quan tâm tốt, hãy làm tổng thể theo hướng dẫn đến từ cụ thể của Mizuki – bạn sẽ biết điều gì đó đáng kinh ngạc hơn, Mizuki đang buộc đầu bạn phải làm ngược lại trình tự thời hạn và tự tò mò ra danh tính thực sự của Anohito .

>>> Đọc FULL TIỂU THUYẾT CANDY CANDY CÂU CHUYỆN CUỐI CÙNG tại đây

Cốt truyện mới và cũ

Trong Manga, anime và tiểu thuyết cũ có 2 diễn biến, tuy nhiên những diễn biến đó không đánh kể nữa :

  • Cốt truyện đầu tiên – Albert là Sir William A. Ardlay
  • Cốt truyện thứ hai – Albert / Chú William cũng là Hoàng tử trên Pony’s Hill

Trong Candy Candy Final Story, Mizuki trình bày hai cốt truyện mới hơn:

  • Cốt truyện thứ ba – Terry dường như là Anohito
  • Cốt truyện thứ tư – Albert dường như là Anohito

Vậy Terry có phải là Anohito không?

Mình đã đọc cả Manga, TV Series và cả tiểu thuyết mới. Khi xem TV Series mình vẫn nghĩ Candy sẽ kết thúc với Terry, mặc dầu Albert thực sự là một người tuyệt vời và đáng ngưỡng mộ ( mình nghĩ tình cảm giữa Albert và Candy là tình bạn, là tình thân hơn cả tình yêu ) .
Xuyên suốt quy trình đọc và xem Candy Candy mình đã khóc rất nhiều lần. Khi Anthony, Stear và Mr McGregor qua đời và đặc biệt quan trọng khi Terry và Candy chia tay. Hình ảnh Terry đuổi theo Candy xuống cầu thang và ôm cô ấy trong nức nở bất lực, không muốn để cô ấy đi. Sau đó, đến Chương 9, mình lại bật khóc khi đọc đoạn Rockstown, nơi Candy thấy Terry vô vọng sau khi chia tay. Khóc khi anh ấy đứng dậy khỏi cơn say và ôm lấy kĩ năng diễn xuất thực sự của mình. Và một lần nữa buồn khi Candy, ngồi bên đống lửa với William Albert Ardlay hồi tưởng về một lò sưởi khác ở Scotland, trước mặt cô ấy ngồi với Terry .
Đối với mình sự ngăn cách của Candy và Terry thực sự là điều tàn ác nhất trong truyện, vượt qua cả cái chết của Stear và Anthony. Đừng hiểu nhầm, cái chết của Stear và Anthony thật sự đau đớn, nhưng họ đã mất và họ vẫn sẽ sống trong trái tim của Candy. Còn Terry vẫn sống và Susanna mãi mãi là sự ngăn cách ở giữa 2 người họ – đó là tàn ác không hề nói thành lời .
Kết thúc truyện tranh và TV Series với cảnh Candy chạy về phía Albert trên đỉnh đồi Pony. Và không còn một lời nào dành Terry. Lời sau cuối của Terry trong manga Chương 9 – trang trước khi Candy phát hiện ra rằng sau cuối thì Albert chính là – chú William và là chàng hoàng từ trên đỉnh đồi mà lúc nhỏ Candy đã gặp .
Sau đó là Candy Candy Final Story được xuất bản, đùng một cái mình tin vào phép màu một lần nữa – với cái kết Candy-Terry. Anohito là Terry. Và lúc biết tin Susannah chết, Terry được giải thoát và gửi một bức thư cho Candy nói rằng “ Tôi không hề biến hóa ” ( B2 / pp283 ) mình càng tin rằng Anohito chính là Terry. Mình cũng đã đọc mọi nghiên cứu và phân tích về Anohito trên forum của nhiều nước trên quốc tế có những xích míc lớn giữa những người ủng hộ Albert và ủng hộ Terry. Và sau hơn 30 năm, những người hâm mộ ủng hộ Terry vẫn không từ bỏ giấc mơ có Terry cùng Candy. Và mình cũng nghĩ nếu CCFS vẫn kết thúc với việc Candy kết hôn với Albert, thì Nagita Keiko không cần phải viết lại / sửa lại cuốn tiểu thuyết ?

Sự thật thì sao?

Ở phần II Terry và Candy trong tiểu thuyết CCFS đã tăng trưởng mối quan hệ tình yêu của họ, trong phần III – Candy nói rằng họ chỉ đang nhớ nhau, luôn sẵn sàng chuẩn bị gặp nhau, nhưng họ không khi nào thành công xuất sắc, cho đến mùa đông năm đó ở Thành Phố New York, nơi Terry ( không may ) phải chăm nom Susanna và Candy bị bỏ lại với một trái tim tan vỡ. Tiếp tục đọc những bức thư trong phần III và tất cả chúng ta sẽ cảm thấy sự vô vọng của Candy, nhưng bằng cách nào đó có vẻ như như – với sự trợ giúp của bè bạn – Candy đã trở nên tốt hơn và mỉm cười một lần nữa, cho đến khi đọc cụm thư ở đầu cuối và chương hồi tưởng – tương quan đến Terry ( B2 / trang 271 – 283 ) – ngay trước phần kết .
Sau đó là bức thư Susanna viết cho Candy, cáo phó của cô ấy và ở đầu cuối là một bức thư ngắn của Terry gửi Candy ; “ Tôi không hề biến hóa ”. Nếu Candy đang chờ đón thời cơ để niềm hạnh phúc với Terry thì Terry có vẻ như là Anohito .

Tuy nhiên, khi lật lại từng trang, đọc lại từng câu chữ và thứ tự thời gian Mizuki đã di chuyển chúng và cụm chúng lại để tạo ra một câu chuyện khác; rõ ràng nhất là lá thư của Susana gửi Candy, được viết vào năm 1915 ngay sau chuyến đi của Candy đến New York (chia tay với Terry) và vị trí thích hợp của nó là trước Thư gửi Candy của Annie (B2 / trang 230-233) và sau đó nó phải là những hồi tưởng của Candy về cuộc chia tay (B2 / pp234-237). Những bức thư gửi cho Eleanor và Terry cách nhau ít nhất một năm (thậm chí có thể hơn) – một bức về phần mở đầu vở kịch Hamlet và bức còn lại nói về sự kết thúc của buổi biểu diễn ở Mỹ.
Nhưng thú vị hơn, đoạn nội dung mà Candy viết trong lá thư của cô ấy cho Terry;
1. “” Hamlet “” của Terruce cũng sẽ được biểu diễn ở Anh! ” điều này có nghĩa là chiến tranh (WWI) phải kết thúc, – công ty Stratford sẽ không mạo hiểm đi vào vùng chiến sự – vì vậy bức thư này được viết ít nhất là vào năm 1919.
2. “Ồ, Albert đã không thú nhận như thế nào khi nhận lại Ngay cả bây giờ anh ta vẫn còn đầy bí ẩn. ” ở đây Candy đề cập đến những bức thư của cô ấy gửi cho Albert trong phần kết.

  • Tôi tự hỏi liệu lúc đó bạn đã lấy lại được trí nhớ chưa. (Lần sau, tôi sẽ nhấn mạnh bạn với những câu hỏi!) ( B2 / trang 291-295) và sau đó một lần nữa “ Tôi hy vọng bạn sẽ sớm lấy lại trí nhớ của mình… Nhân tiện, bạn lấy lại trí nhớ khi nào?” ( B2 / trang 306-309)
  • Albert không trả lời ngay lập tức trong lá thư tiếp theo của mình nhưng trong (B2 / trang 311-315) anh ấy viết “Khi tôi phục hồi trí nhớ của mình” … Tôi nghĩ rằng nó được kích hoạt bởi vụ tai nạn giao thông mà tôi đã được đưa đến bác sĩ Martin ”

Vậy ý nghĩa của những điều này là gì ? Khi đọc thư của Terry, tất cả chúng ta thấy Candy không biết mình thực sự muốn gì – cô ấy muốn gặp Terry nhưng cô ấy không muốn gặp anh ấy vì lời hứa cô ấy đã hứa Susanna – sau cuối cô ấy viết rằng cô ấy rất vui trong một bức thư gửi cho Terry mà cô ấy không khi nào gửi. Và bức thư đó được viết vào năm 1919 – trong một bức thư Candy gửi cho Albert, vì thế, nó làm cho ý nghĩa của bức thư gửi cho Terry trọn vẹn khác. Khi Candy viết thư cho Terry, trong thực tiễn cô ấy đang chờ đón câu vấn đáp của Albert, Candy viết vào năm 1919 ” Bây giờ em đang niềm hạnh phúc “, cô ấy thực sự niềm hạnh phúc ( với Albert ), khi cô ấy viết “ PS Terry … tôi yêu bạn ”. Candy không bồn chồn, cô ấy thực sự biết tình cảm của mình dành cho Terry đã hết ( 6 năm đã trôi qua kể từ mối quan hệ của họ ở Anh, và 4 năm kể từ khi họ chia tay ở Thành Phố New York ) .
Cách viết này giống như một liệu pháp “ viết ra tâm lý của bạn ”, vì vậy Candy không cần phải gửi lá thư đó đi. Tương tự khi Candy viết nhật ký của mình “ Và tôi muốn nói điều này ở đầu giọng của mình. Terruce, tôi yêu bạn ! Hơn bất kể ai khác … ” ( B2 / pp143-146 ) – Candy đã không nói “ Tôi yêu bạn ” hay “ Em không còn yêu anh nữa ” với Terry, nhưng thay vào đó Candy viết điều này cho chính mình để khép lại vòng tròn, Terry đã kết thúc .

Trên thực tế, Mizuki viết bốn lời tạm biệt khác nhau cho mối quan hệ Candy-Terry. Không phải khi anh ấy rời trường, (vì anh ấy biến mất, không nói lời tạm biệt và Candy hy vọng sẽ gặp lại anh ấy) “ TG đã ra đi, để lại rất nhiều kỉ niệm… không, tôi không thể nói,“ những kỉ niệm, ”đã qua”. một lần nữa vào một ngày nào đó…. ” ( B2 / pp143-146)

  • Lời tạm biệt thể xác duy nhất giữa họ là ở New York, đây là vào cuối năm 1915 “Khi tôi chuẩn bị ra khỏi bệnh viện, Terry bất ngờ ôm tôi từ phía sau. Thật chặt, thật chặt ― Chỉ một chút nữa thôi …. như hiện tại …. ” (B2 / pp234-237)
  • Câu thứ hai là lời tạm biệt đầy tâm lý của Candy với Terry trong Rocktown “Tôi muốn xông vào bên trong sân khấu xiêu vẹo đó và đập vào ngực Terry khi tôi khóc. Tôi nghĩ, đêm đó để làm gì, khi tôi… khi chúng tôi chia tay! ” (B2 / pp 271-273)
  • Lời thứ ba, cũng tâm lý từ Candy gửi đến Terry – trong bức thư cô ấy không gửi – “Và anh cũng vậy nhé Terry. Hãy hạnh phúc hơn!” (B2 / trang 274-277)
  • Lời cuối cùng là lời tạm biệt với Albert với tư cách là một nhân chứng, “Vâng, cuốn nhật ký đó chủ yếu là về Terry. Tôi cũng lo lắng về cuốn nhật ký đó. Giờ đây, cuốn nhật ký mà tôi đã từng trao lại một lần nữa trở lại tay tôi. Tôi chưa bao giờ mở nó mặc dù. Tôi sẽ nhờ bạn chăm sóc nó một lần nữa. Cũng như bạn đã gửi lại huy hiệu của mình cho tôi. ” (B2 / trang 316-322)

Suy nghĩ sau cuối mà Candy đưa ra cho mối quan hệ của cô ấy với Terry trong ( B2 / trang 324 – 328, Thư của Candy gửi Anthony ), nơi cô ấy viết “ Tôi đã rất yêu một người trông giống như bạn ở London. Tuy nhiên, tôi chỉ nghĩ rằng bạn trông giống nhau trong giây lát, do tại anh ấy hoàn toàn có thể trọn vẹn trái ngược với bạn. Ở bên anh ấy, tôi nhận ra rằng có nhiều cách để yêu. Ngoài ra, trong thực tiễn là có những thứ một khi đã mất đi sẽ không khi nào quay trở lại ”. Đây không phải là lời tạm biệt mà là sự củng cố cho tình cảm đã mất của cô dành cho Terry. Vì vậy, nó không thực sự quan trọng, dù tất cả chúng ta nói theo cách nào, Mizuki luôn khiến Terry buông lỏng vì quyền lợi của Albert ;

  • Nếu chúng ta giữ câu chuyện trong cuốn tiểu thuyết theo cách Mizuki viết nó, ghi chú của Terry sẽ bị loại bỏ với sự tương ứng giữa Candy và Albert trong phần kết.
  • Khi xếp các chữ cái theo thứ tự thời gian của nó, nó thậm chí còn tồi tệ hơn, bởi vì bức thư “Tôi yêu bạn” của Terry phụ thuộc trực tiếp vào câu trả lời của Albert.

Những lá thư mà Candy viết nhưng cô ấy không gửi đi ; gửi cho Terry ( B2 / trang 274 – 277 ), cho Stear ( B2 / trang 264 – 267 ), cho Anthony ( B2 / 324 – 328 ) là những bức thư mà trên thực tiễn cô ấy viết cho chính mình – tổng thể đều là một phần trong liệu pháp của riêng cô ấy, ngay cả khi cô ấy nói chúng với những người khác nhau và chúng được viết vào một thời gian khác và với nội dung khác nhau như vậy. Tất cả đều có chung một mục tiêu – ghi lại tâm lý của cô ấy trong thời gian nhất định. Vậy tại sao Candy lại viết chúng ? Điều này đưa tôi mình đến với diễn biến thứ 4 và sau cuối của cuốn tiểu thuyết .

Cốt truyện thứ tư – Albert dường như là Anohito?

ĐANG CẬP NHẬT …

Source: https://dvn.com.vn
Category : Candy

Alternate Text Gọi ngay