Liêu Ninh (tàu sân bay Trung Quốc) – Wikipedia tiếng Việt

Liêu Ninh (Liaoning) là chiếc tàu sân bay đầu tiên của Hải quân Trung Quốc. Nó được đặt theo tên tỉnh Liêu Ninh nơi con tàu được tân trang. Sau một số lần chạy thử, tàu được đánh số 16 và chính thức bàn giao cho Hải quân Trung Quốc vào cuối tháng 9-2012.

Ban đầu con tàu này là do Liên Xô đóng cho Hải quân Liên Xô với tên bắt đầu là Varyag. Liên Xô tan rã khi tàu đang đóng dở tại Ucraina, và Trung Quốc đã mua lại từ Ukraine vào năm 1998, khi đó nó chỉ có khung tàu mà không có động cơ, bánh lái và phần nhiều những mạng lưới hệ thống quản lý và vận hành khác. Năm 2002, chiếc tàu được luân chuyển về cảng Đại Liên và hoàn thành xong tại đó. Mục đích mua tàu không được công khai minh bạch cho đến tận tháng 6 năm 2011 khi chiếc tàu được đóng xong trọn vẹn. Người phát ngôn Bộ Quốc phòng Trung Quốc thông tin rằng tàu Liêu Ninh được sử dụng vào mục tiêu nghiên cứu và điều tra và giảng dạy .Do vốn là tàu Varyag, nên Liêu Ninh hoàn toàn có thể xem là thuộc lớp tàu trường bay Đô đốc Kuznetsov. Nó dài khoảng chừng 304,5 mét, rộng 37 mét. Lượng giãn nước đầy tải là 67.500 tấn và hoàn toàn có thể chuyển dời với vận tốc 32 knot ( hay 37 hải lý / giờ ) .

Hệ thống vũ khí đáng chú ý của Liêu Ninh là Type 1030 CIWS và tên lửa FL-3000N. Theo thiết kế, nó có thể được trang bị 8 súng phòng không AK-630 AA, 8 CADS-N-1 Kashtan CIWS, 12 tên lửa hải đối hải P-700 Granit SSM, 18 bệ phóng tên lửa hải đối không 3K95 Kinzhal SAM VLS, và hệ thống pháo phản lực chống ngầm RBU-12000 UDAV-1 ASW. Cũng theo thiết kế, nó có thể mang 26 máy bay và 24 trực thăng. Liêu Ninh dùng hệ thống dốc kiểu “bệ phóng trượt tuyết” chứ không phải máy phóng như các tàu sân bay của Hoa Kỳ.

Bạn đang đọc: Liêu Ninh (tàu sân bay Trung Quốc) – Wikipedia tiếng Việt

Ban đầu, khi đặt lườn, tàu được gọi là Riga, tàu sân bay này được hạ thủy ngày 4 tháng 12 năm 1988, và được đổi tên lại thành Varyag (Varangian) vào cuối năm 1990, theo tên tàu tuần dương nổi tiếng của Nga.[cần dẫn nguồn]

Việc đóng tàu bị ngừng lại năm 1992, khi cấu trúc con tàu đã hoàn thành nhưng chưa có các hệ thống điện. Với sự giải tán Liên Xô, quyền sở hữu con tàu được chuyển cho Ukraine; chiếc tàu được để dành, không được bảo dưỡng, và sau đó ở tình trạng trơ trụi. Tới đầu năm 1998, tàu không có động cơ, bánh lái, hầu hết các hệ thống hoạt động, và được đưa ra bán đấu giá.[cần dẫn nguồn]

Vai trò của Nga[sửa|sửa mã nguồn]

Tuy được phương Tây định danh là một tàu sân bay, thiết kế của lớp tàu sân bay Đô đốc Kuznetsov hàm ý một khái niệm nhiệm vụ khác biệt so với các tàu sân bay của Hải quân Mỹ, Hải quân Hoàng gia hay Hải quân Pháp. Thuật ngữ được những người đóng tàu miêu tả nó trong tiếng Nga là “тяжёлый авианесущий крейсер” tyazholiy avianesushchiy kreyser (TAKR or TAVKR)—”tàu tuần dương hạng nặng mang máy bay”—được dự định để hỗ trợ và bảo vệ các tàu ngầm mang tên lửa, tàu mặt nước, và máy bay mang tên lửa của hải quân trong hạm đội Nga. Vì thế, Liên xô và Nga cho rằng những tàu này không phải là những tàu sân bay theo Hiệp ước Montreux và không phải là đối tượng áp dụng những hạn chế kích thước khi đi qua Bosporus.[3][4]

Máy bay cánh cứng trên tàu khác của lớp này, Đô đốc Kuznetsov, chủ yếu có nhiệm vụ đảm bảo ưu thế trên không. Nếu Varyag đã từng được biên chế trong hải quân Nga, nó cũng đã thực hiện các hoạt động chiến tranh chống ngầm (ASW), cũng như mang tên lửa chống tàu.[cần dẫn nguồn]

Bán đấu giá[sửa|sửa mã nguồn]

Tháng 4 năm 1998, Bộ trưởng Thương mại Ukraina Roman Shpek thông báo giá thắng thầu là US$ 20 triệu cho Chong Lot Travel Agency Ltd., một công ty nhỏ có trụ sở tại Hồng Kông. Họ đề xuất kéo Varyag ra khỏi Biển Đen, qua Kênh Suez và vòng phía nam châu Á tới Macau, nơi họ sẽ bỏ neo và biến nó thành một khách sạn và sòng bạc nổi.[5] Nó sẽ tương tự như tàu Kiev tại Thiên Tân và Minsk tại Minsk World ở Thâm Quyến.

Trước khi cuộc đấu giá đóng, các quan chức tại Macau đã cảnh báo Chong Lot rằng họ sẽ không cho phép tàu Varyag bỏ neo ở cảng. Tuy nhiên việc mua bán vẫn được tiến hành. Chong Lot thuộc sở hữu của Chin Luck (Holdings) Company tại Hồng Kông. Bốn trong số sáu thành viên của Chin Luck sống tại Yên Đài, Trung Quốc, nơi có một xưởng đóng tàu lớn của hải quân Trung Quốc. Chủ tịch Chin Luck Từ Tăng Bình, được tuyên bố là cựu sĩ quan quân đội Quân đội Giải phóng Nhân dân.[5]

Được kéo về Trung Quốc[sửa|sửa mã nguồn]

Varyag đang được kéo tại İstanbul.đang được kéo tại İstanbul .

Vào giữa năm 2000, tàu kéo của ITC Hà Lan Suhaili với một đội thủy thủ người Philippines đã được thuê để kéo chiếc Varyag. Chong Lot không thể có được giấy phép của Thổ Nhĩ Kỳ để đi qua eo biển Bosphorus đầy nguy hiểm; theo Hiệp ước Montreux năm 1936 Thổ Nhĩ Kỳ có trách nhiệm cho phép tự do lưu thông, nhưng với một số chủ quyền và quyền từ chối. Chiếc tàu to lớn bị kéo quanh Biển Đen tới 16 tháng. Các bộ trưởng cấp cao của Trung Quốc đã tiến hành các cuộc đàm phán tại Ankara đại diện cho Chong Lot, đề xuất cho khách du lịch Trung Quốc tới thăm nước Thổ Nhĩ Kỳ đang túng tiền nếu con tàu được phép đi qua eo biển.[6][7] Ngày 1 tháng 11 năm 2001, Thổ Nhĩ Kỳ cuối cùng bớt căng thẳng với quan điểm rằng con tàu gây ra một nguy cơ quá lớn với những cây cầu ở Istanbul, và cho phép việc quá cảnh.[8]

Ngày 2 tháng 11 năm 2001, Varyag được hộ tống bởi 27 tàu, gồm 11 tàu kéo và 3 tàu hoa tiêu, và mất sáu giờ để đi qua eo biển; hầu hết các tàu lớn khác mất một giờ rưỡi.[9]. Lúc 11:45 sáng ngày 2 tháng 11 con tàu hoàn thành thực hiện quá cảnh và hướng về Gallipoli và Çanakkale với tốc độ 5,8 hải lý trên giờ (10,7 km/h; 6,7 mph). Tàu vượt qua Dardanelles mà không có vấn đề gì.[10]

Ngày 3 tháng 11, Varyag rơi vào một trận cuồng phong cấp 9 và trôi dạt trong khi đang vượt qua đảo Skyros Hy Lạp. Các nhân viên cứu hộ đã cố bắt lại con tàu, khi ấy đang trôi về hướng đảo Euboea.[11][12] Đội thủy thủy bảy người (ba người Nga, ba người Ukraine và một người Phillippines) vẫn ở trên tàu khi sáu tàu kéo tìm cách nối lại việc kéo tàu. Sau nhiễu nỗ lực thất bại, một trực thăng cứu hộ bờ biển của Hy Lạp đã hạ cánh xuống Varyag và cứu cả bảy người.[13] Một tàu kéo đã tìm cách nối được một dây vào tàu vào cuối ngày, nhưng gió lớn đã làm hỏng nỗ lực của hai tàu kéo khác. Ngày 6 tháng 11, Aries Lima (được báo chí đưa tin vừa là người Bồ Đào Nha vừa là người Hà Lan), một thủy thủ từ tàu kéo Haliva Champion, đã chết trong khi đang nỗ lực nối lại các dây kéo. Ngày 7 tháng 11, con tàu to lớn đã được nối lại dây..[14][15]

Hiện đại hóa và tái trang bị[sửa|sửa mã nguồn]

Năm 2008, Robert Karniol, biên tập viên châu Á của Jane’s Defence Weekly, đã nói: “Người Trung Quốc chưa từng thấy kiểu tàu sân bay này trước đây và nó có thể rất hữu ích với họ. Họ đang tìm cách có được càng nhiều bí quyết sản xuất càng tốt “.[16] Lưu Hoa Thanh, một đô đốc cấp cao của PLAN và là người ủng hộ việc hiện đại hóa hải quân, đã nói thế kỷ 21 là “thế kỷ của biển” và kêu gọi hiện đại hóa hải quân trong nhiều thập kỳ. Cùng lúc, đã có sự phản đối bên trong PLAN với quan điểm của Lưu Hoa Thanh về một lực lượng hải quân Trung Quốc to lớn, dẫn tới những cuộc tranh cãi liên tục giữa việc phát triển các tàu sân bay và các tàu ngầm.

Tàu Varyag được đưa vào một ụ khô tại Đại Liên ( ) tháng 6 năm 2005. Vỏ của nó được phun cát và giàn giáo được dựng quanh tàu. Đảo chỉ huy được sơn phủ lớp sơn đỏ thường dùng để xử lý kim loại han rỉ. Ngày 24 tháng 10 năm 2006, bản điện tử của tờ báo Kommersant thông báo rằng Nga có kế hoạch bán tới 50 máy bay chiến đấu Su-33 cho Trung Quốc qua Rosoboronexport, trong một hợp đồng trị giá $2,5 tỷ. Tháng 3 năm 2009 Moskovskij Komsomolets thông báo rằng những cuộc đàm phán này đã đổ vỡ vì Nga sợ rằng Trung Quốc có thể bắt đầu sản xuất các phiên bản xuất khẩu rẻ hơn của Su-33 với các hệ thống và hệ thống điện tử Trung Quốc, gây ảnh hưởng tới việc xuất khẩu của Nga, giống điều từng xảy ra với J-11B (Phiên bản Trung Quốc của Su-27).[17]

Jane’s Fighting Ships bình luận rằng Varyag có thể đã được đổi tên lại là Thi Lang và được trao số cờ hiệu 83. Jane’s lưu ý rằng cả cái tên và số hiệu đều chưa được xác nhận. Thi Lang là một vị đô đốc thời nhà Minh-Thanh, người đã đánh bại hải quân của các hậu duệ của Trịnh Thành Công và chinh phục Đài Loan năm 1681.[18] Tháng 10 năm Jane’s Navy International lưu ý rằng “công việc sửa chữa và trang bị đang được tiếp tục và con tàu được dự kiến bắt đầu thử nghiệm ngoài biển trong năm 2008”.[19] Vào cuối năm 2008, Asahi Shimbun thông báo rằng con tàu đang “gần hoàn tất”.[2] Ngày 27 tháng 4 năm 2009 Varyag được thông báo đã được đưa vào một ụ khô khác, “rõ ràng để lắp động cơ và các thiết bị nặng khác”.[20] Một cột radar mới được lắp trên siêu cấu trúc của Varyag ngày 15 tháng 12 năm 2009.

Năm 2009, tại cơ sở nghiên cứu Hải quân Vũ Hán gần hồ Hoàng Gia phía tây nam Vũ Hán, PLAN đã xây dựng một sàn huấn luyện và hậu cần và đảo chỉ huy giả theo kích thước thật của Varyag.[22][23]

Các cảm biến đã được quan sát gồm Mạng quét điện tử chủ động (AESA) và Sea Eagle radar. Các vũ khí đã quan sát gồm Type 1030 CIWS, và hệ thống tên lửa FL-3000N. Mọi người cũng thấy những ống phóng tên lửa chống tàu cũ đã được bít lại và sẽ không được sử dụng, vì thế có nhiều khoảng không bên trong hơn cho nhà chứa máy bay hay nhà kho. Nga có kế hoạch thực hiện điều tương tự khi họ hiện đại hóa chiếc tàu chị em của Varyag tàu Kuznetsov.[24] Kamov Ka-31 đã được xác nhận là đã mua và hoạt động trong PLAN, và có thể hình thành nên cơ sở Cảnh báo sớm và kiểm soát trên không cho con tàu.[25]

Ngày 8 tháng 6 năm 2011, Tổng tham mưu Quân đội Giải phóng Nhân dân, Tướng Trần Bỉnh Đức xác nhận rằng Bắc Kinh đang sản xuất một tàu trường bay, lưu lại lần đầu sự thừa nhận sống sót của loại tàu này trong những lực lượng vũ trang Trung Quốc. Ông nói rằng việc thay thế sửa chữa chiếc tàu trường bay Liên xô ” đang được thực thi, nhưng chưa hoàn thành xong “. Con tàu sẽ được dùng cho huấn luyện và đào tạo và như một quy mô cho một con tàu tự sản xuất trong tương lai. Thích Kiến Quốc, trợ lý Tổng tham mưu PLA nói ” Tất cả những vương quốc lớn trên quốc tế đều chiếm hữu những tàu trường bay – chúng là những hình tượng của một cường quốc ” [ 26 ] Ngày 27 tháng 7 năm 2011, Bộ Quốc phòng Trung Quốc thông tin họ đang tái trang bị cho con tàu để ” nghiên cứu và điều tra khoa học, thực nghiệm và đào tạo và giảng dạy. ” [ 27 ]

Các cuộc thử nghiệm trên biển[sửa|sửa mã nguồn]

Ngày 10 tháng 8 năm 2011, tàu Varyag bắt đầu các cuộc thử nghiệm trên biển. Một nhà phân tích của RSIS lưu ý rằng Trung Quốc vẫn còn một chặng đường dài để đưa tàu vào hoạt động, nhưng rất quyết tâm làm việc này.[28] Ngày 15 tháng 8 năm 2011, tàu Varyag về đậu tại Đại Liên, hoàn thành cuộc thử nghiệm bốn ngày trên biển.[29] Ngày 29 tháng 11 năm 2011 chiếc tàu sân bay rời cảng cho cuộc thử nghiệm lần thứ hai.[30][31] Tháng 11 năm 2011 chiếc tàu được vệ tinh chụp ảnh trong khi đang thực hiện các cuộc thử nghiệm trên biển.[32] Tàu sân bay này dự kiến được chuyển giao cho PLAN năm 2012.[33] Chiếc tàu sân bay hoàn thành sáu cuộc thử nghiệm trên biển ngày 17 tháng 5 năm 2012 và quay trở lại Đại Liên.

Khi tàu được xem là hình tượng trở thành một cường quốc thủy quân của Trung Quốc thì những câu truyện về những phi công lái máy bay chiến đấu trên tàu trường bay tiên phong của họ lại chứng tỏ ngược lại. Có rất nhiều thứ, hoàn toàn có thể có và sẽ đi sai, sự phối hợp lại tạo ra nhiều hoài nghi về năng lực Bắc Kinh sẽ có một tàu trường bay thật sự có ích trong thời hạn tới. Đã có tối thiểu 3 sự cố lớn tương quan đến lực lượng thử nghiệm những máy bay chiến đấu J-15 .Theo những chuyên viên quân sự chiến lược nhìn nhận thì chỉ trong thời tiết lý tưởng, sóng yên biển lặng, tiêm kích hạm J-15 mới hoàn toàn có thể cất, hạ cánh được trên tàu trường bay này, còn trong điều kiện kèm theo thời tiết xấu thì J-15 đành ” nằm bẹp “, Liêu Ninh cũng bị ” xếp xó “, vì nếu tiêm kích hạm bị tê liệt thì cả biên đội tàu trường bay cũng không còn năng lực tác chiến [ 34 ]. Sự nhờ vào vào công nghệ tiên tiến của Nga khiến tầm hoạt động giải trí và năng lực tác chiến trên biển của tàu Liêu Ninh bị hạn chế [ 35 ]. Liêu Ninh bị xem là ” Trái bom hẹn gờ ” hoàn toàn có thể phát nổ bất kể khi nào, kéo lùi mọi nỗ lực của nước này nhằm mục đích trở thành một thế lực mạnh về thủy quân .

Bàn giao cho thủy quân PLAN[sửa|sửa mã nguồn]

Ngày 23 tháng 9 năm 2012, tại cảng Đại Liên, tàu Liêu Ninh đã được bàn giao cho hải quân Trung Quốc[36] và ngày 25 tháng 9 cùng năm, tàu được ra mắt với sự có mặt tham dự của hai ông Hồ Cẩm Đào và Ôn Gia Bảo[37]. Dù vậy giới quan sát cho rằng chiến hạm này giống với một bước đi mang tính biểu tượng để mang lại thanh thế cho hải quân Trung Quốc, hơn là một sự thay đổi tức thời về chất của binh chủng này vì vẫn thiếu các chiến đấu cơ hoạt động cùng tàu sân bay khi mà không thấy một đơn vị chiến đấu hay máy bay nào cùng ra mắt với tàu và chiếc J-15 vẫn đang trong giai đoạn phát triển chưa có năng lực được kiểm chứng[38]. Và một rắc rối khác của tàu là cáp hãm đà và thiết bị thu hồi cáp, Trung Quốc đã muốn mua từ Nga nhưng do tránh việc bị sao chép nên Nga đã từ chối bán nên Trung Quốc đã phải tự xoay xở để có cáp gắn trên tàu dù là theo bất cứ cách nào như tự phát triển, sao chép, tận dụng hay mua lại từ bên ngoài nhưng chất lượng thì chưa rõ. Dù vậy tàu đã được tuyên bố là sẽ chủ yếu được sử dụng để huấn luyện nhằm chuẩn bị cho các tàu sân bay do chính Trung Quốc sản xuất trong tương lai.

Mặt sàn và cách sắp xếp có số lượng giới hạn, trong khi J-15 cần phải chạy khoảng chừng 50% chiều dài tàu chiến mới hoàn toàn có thể sẵn sàng chuẩn bị đủ cho việc cất cánh, báo cáo giải trình trích dẫn lời Bitzinger nói, ” Điều này sẽ làm cho nó trở nên khó khăn vất vả, nếu không muốn nói là không hề, để triển khai việc đồng thời cất và hạ cánh “. J-15 đang gặp chỉ trích về yếu tố tải trọng của mình trên tàu trường bay. Nếu nó mang 12 tấn thì không thể nào cất cánh lên được từ tàu trường bay và nếu nạp nguyên vật liệu đầy thì nó lại chỉ hoàn toàn có thể mang được hai tấn vũ khí. Bán kính tác chiến chỉ gói gọn trong 120 km. Điều này dẫn đến việc sẽ cần một lượng lớn J-15 cho một trách nhiệm đơn thuần [ 39 ] .Trưa 15/8/2013, chiếc tàu trường bay tiên phong của Trung Quốc này đã rời Thanh Đảo tiến hành đợt thí nghiệm điều tra và nghiên cứu khoa học và đào tạo và giảng dạy trên biển lần thứ ba. Thay vì về Thanh Đảo, tàu trường bay Liêu Ninh phải quay trở lại nơi sản xuất là nhà máy sản xuất đóng tàu Đại Liên. Việc này làm dấy nghi vấn Liêu Ninh đã Open yếu tố nghiêm trọng, cần phải thay thế sửa chữa quy mô. Không sớm thì muộn chiếc tàu trường bay này sẽ gặp nhiều yếu tố nghiêm trọng. Điều mấu chốt là chất lượng thép sử dụng để sản xuất tàu Liêu Ninh không giống nhau, vì vậy, thời hạn tới, nhiều năng lực thân tàu sẽ bị biến dạng và mất cân đối. Đến khi đó, việc đóng mới một con tàu còn hiệu suất cao và bảo đảm an toàn hơn là sửa chữa thay thế con tàu cũ này. Dù vậy sau khi thay thế sửa chữa xong thì tàu tếp tục được đưa đi thử nghiệm nhưng vẫn chưa thể trực chiến [ 40 ] .

Liên kết ngoài[sửa|sửa mã nguồn]

Bản mẫu : Lớp tàu trường bay Đô đốc Kuznetsov Bản mẫu : Các lớp tàu của Hải quân Trung Quốc

Source: https://dvn.com.vn
Category : Carrier

Alternate Text Gọi ngay