Nhà thơ Tây Ban Nha, F.Garcia Lorca: Chết đứng, chờ tình yêu

Tất cả bộ từ điển bách khoa hay sách tra cứu đều ghi rằng, nhà thơ Tây Ban Nha xuất chúng Federico Garcia Lorca đã quyết tử bởi bọn phát xít Phranco vào ngày 19/8/1936. Thế nhưng, từ không chỉ một năm nay đã Open giả thuyết cho rằng, nhà thơ thực ra còn sống thêm được gần 20 năm nữa sau thời gian đó .

Sống sau khi chết

Giả thuyết này lần đầu đã được hãng truyền hình Tây Ban Nha TVE International đề cập tới trong phân mục ” Những trang sử kín “. Số là mùa hè năm 1976, khoảng chừng hai tháng sau khi nhà độc tài Franco chết, một người đàn ông độc thân đứng tuổi ở gần Grenada quyết định hành động ra tỉnh xem phim trong bầu không khí tự do mới. Tình cờ vào dịp đó, người ta lại chiếu phim tài liệu nhân kỷ niệm 40 năm sau ngày Garcia Lorca mất. Vị khách nhà quê đã không tin nổi ở mắt mình : từ màn ảnh là khuôn mặt của người mà ông bốn thập niên về trước từng cứu thoát chết .

Rời khỏi rạp, ông khách Grenada tới ngay đồn cảnh sát. Cảnh sát khuyên ông tới gặp các nhà báo. Một nữ phóng viên trẻ, không quá cả tin, đã nghe ông kể lại câu chuyện một cách tỉ mỉ.

Bạn đang đọc: Nhà thơ Tây Ban Nha, F.Garcia Lorca: Chết đứng, chờ tình yêu

Câu chuyện quay trở lại với Grenada năm 1936, sau khi binh lính của nhà độc tài Franco chiếm được thành phố này. Hàng loạt vụ tra tấn và giết chóc được triển khai một cách bừa bãi, không qua bất kể một tòa án nhân dân nào. Người đàn ông Grenada đã giật mình vấp phải một xác người bất động nằm dưới một gốc cây. Đấy là lần tiên phong ông ta nhìn thấy một người bị bắn gần như thế nên ông ta đã bỏ chạy. Tuy nhiên, tới sẩm tối, ông ta vẫn quyết định hành động quay lại xem và kinh hãi khi thấy cái xác người đó còn động đậy, đang cố gắng nỗ lực bò đi, dẫu rằng đã bị bắn vào đầu và ngực. Nạn nhân được đưa vào một tu viện gần đó. Suốt mấy tuần liền, anh bất tỉnh nhân sự nhân sự, gần như là trong trạng thái hấp hối. Tuy nhiên, rồi anh cũng được cứu sống và ở lại trong tu viện. Vết thương ở đầu khiến anh không nói được nữa. Anh cũng không hề đọc, không hề viết. Anh chỉ hoàn toàn có thể phản ứng đôi chút trước những âm thanh. Khi lành trở lại hẳn, anh đi lại được chút ít .
Cô nữ phóng viên báo chí muốn tận mắt trông thấy vật chứng. Và người đàn ông Grenada đã mang tới cho cô bức ảnh chụp từ gần 40 năm trước. Trên đó là Garcia Lorca – hoặc người giống anh như đúc – đang đứng giữa ba nữ tu sĩ. Theo lời người đã cứu mạng nhà thơ, Garcia Lorca còn sống được tới năm 1954 .

Bài báo của cô nữ phóng viên được đăng đã tạo nên một sự kiện chấn động ở Tây Ban Nha vì người Tây Ban Nha hàng chục năm nay luôn đau xót vì cái chết tức tưởi của một trong những nhà thơ lớn nhất thế kỷ. Tính xác thực của bức ảnh đã được các chuyên gia chứng minh. Tuy nhiên, không ai dám cả quyết một trăm phần trăm rằng người đàn ông trong ảnh là Garcia Lorca thực hay chỉ là người có ngoại hình giống anh…

Huyền thoại không có tuổi

Thực ra, so với những ai thực sự yêu thơ Garcia Lorca, câu truyện nhiều phần giả tưởng trên không quá quan trọng. Năm nay thì tới ngày 19/8 cả nước Tây Ban Nha sầu mộng cũng đều thương khóc cho một trong những thi sĩ ruột rà nhất của mình. Hơn bất kể nhà thơ nào ở Tây Ban Nha, Garcia Lorca đã thể hiện được giọng điệu nhân dân rành rẽ và lay động nhất trong thơ. Đọc những tác phẩm của ông, lắm lúc có cảm xúc như chính ông là một trong những tác giả chính của dòng văn học dân gian Tây Ban Nha. Thơ ông hồn hậu, tinh xảo và thân cận với mọi người mang trong mình dòng máu Don Kihote. Nghe tiếng ghi ta, ông cũng cảm nhận được tâm thế của dân tộc bản địa mình trong dặm dài lịch sử vẻ vang :

Ghi ta
bần bật khóc.
Buổi sáng
vỡ bình yên.
Ghi ta
bần bật khóc.
Không thể nào
dập tắt.
Không thể nào
bắt im.
Ghi ta bần bật khóc
như nước chảy theo mương
như gió trườn trên tuyết.
Không thể nào dập tắt.
Ghi ta khóc
không ngừng
những chuyện đời
xa lắc.
Như mũi tên vô đích
như hoàng hôn thiếu vắng
ban mai
như hạt cát miền Nam
bỏng rát
xót xa than lạnh giá sắc
sơn trà
như chú chim đầu tiên
chết gục
trên cành.

Ôi ghi ta
nạn nhân khốn khổ
đáng thương
của bàn tay-bộ dao
năm lưỡi!..

Đối với xứ sở đấu bò, Garcia Lorca luôn vĩnh cửu vì thi nhân đã biểu lộ được tiếng nói vừa lãng mạn vừa tức tưởi của tâm hồn hiệp sĩ, trăn trở, đớn đau, hứng khởi bởi hiện thực lắm khi đầy cạm bẫy chông gai. Tiếng khóc mới thể hiện được trái tim người ! Trong thơ Garcia Lorca, tình yêu một khi chân chính thường mang lại thảm họa và tất cả chúng ta cần phải biết cảm thấy niềm hạnh phúc khi bắt buộc phải đương đầu với thảm họa ấy. Và có chết thì thi nhân vẫn mong đợi tình yêu như phúc lộc lớn nhất của đời :

Tôi chết, chôn tôi đứng,
Để tình yêu đi qua,
Nhìn thấy tôi, phải thốt:
– Chết, vẫn còn ngóng ta!

Garcia Lorca dù đã đi sang quốc tế bên kia vẫn nguyên là hình tượng đa tình và trọng nghĩa của quốc gia Tây Ban Nha. Là ngọn gió thấm đẫm tâm hồn xứ sở, là tiếng ca dìu dặt điệu buồn thương của những cánh đồng Tây Ban Nha, là sự dâng hiến cho cái đẹp của những chàng Don Kihote, Garcia Lorca chắc sẽ mãi còn sát cánh cùng với những ai thực sự yêu thơ, yêu lý tưởng hướng thiện

Source: https://dvn.com.vn
Category : Lorca

Alternate Text Gọi ngay