“Mẹ nó cho anh thêm một cơ hội đi mà”

Chiếc xe xe hơi sang chảnh dừng trước cửa tòa án nhân dân Q. Hải Châu ( Thành Phố Đà Nẵng ). Người vợ bước nhanh vào tòa mặc cho người chồng níu tay : “ Mẹ nó cho anh thêm một cơ hội đi mà ”. Mắt người vợ đỏ hoe : “ Tôi đã chịu hết nổi rồi, thôi thì tôi buông tha để anh tìm niềm hạnh phúc mới ”.

1. Phiên tòa chưa bắt đầu nhưng phòng xử đã ầm ĩ tiếng hai vợ chồng. Người chồng hứa: “Mong em rút đơn ly hôn, anh sẽ làm lại từ đầu”. Người vợ thẳng thừng: “Anh lấy gì để mà hứa: danh dự, nhân phẩm tôi đều khinh anh rồi làm sao tôi tiếp tục sống với anh đây”.

Chị đưa tay ôm đứa con gái hơn 10 tuổi vào lòng nói tiếp: “Mẹ con tôi khổ vì anh nhiều rồi, con gái tôi nó cũng không còn muốn sống với người cha như anh”. Người chồng phân trần: “Anh hứa sẽ chăm lo cho mẹ con em…”. Câu nói của người chồng chưa kịp dứt, đứa con gái đã la lên: “Ba mẹ đừng lôi nhau ra mà lớn tiếng nữa, con xấu hổ lắm”. Rồi cô bé vùng ra khỏi vòng tay mẹ, đi xuống cuối hàng ghế dành cho người dự khán.

Tại phiên tòa xét xử, chị T. một mực xin tòa cho mình ly hôn, còn anh N. thì bảo : “ Tôi còn yêu vợ, thương con, xin tòa bác đơn ly hôn, thời hạn tôi sẽ khiến vợ và con niềm hạnh phúc ”. Chị T. kết hôn khi mới 18 tuổi, anh N. lúc đó cũng chỉ 20 tuổi, đang là sinh viên một trường cao đẳng tại Huế. Đám cưới nhanh chóng vì chị T. mang thai được ba tháng. Sau khi cưới, anh N. không hề liên tục đi học vì kinh tế tài chính mái ấm gia đình khó khăn vất vả, ba mẹ già yếu. Hai vợ chồng khăn gói vào Hồ Chí Minh lập nghiệp. Bụng chị T. ngày càng lớn còn anh N. thì chẳng nghề nghiệp, không bằng cấp nên phải xin vào làm một phụ việc trong một xưởng mộc. Cuộc sống vợ chồng, con cháu túng thiếu nhưng vẫn luôn ấm cúng trong căn phòng trọ chật hẹp chưa đầy 10 mét vuông.

“Mẹ nó cho anh thêm một cơ hội đi mà” ảnh 1

“ Ngày đó vợ chồng tôi nghèo túng, chiếc xe đạp điện không có mà đi nhưng thương nhau đến lạ. Anh đi làm, sáng được chủ phát cho 10.000 đồng ăn sáng nhưng khi nào cũng dành lại 50%, chiều về mua cho vợ lúc bịch xôi, lúc trái bắp ”. Rồi thời hạn sau, do được chủ yêu quý nên truyền lại nghề mộc, anh N. được làm thợ cả, lương tháng cũng theo đó tăng dần lên. Chỉ sau gần chín năm theo nghề, anh N. đã có chút vốn và quay trở lại TP. Đà Nẵng tự mở xưởng mộc riêng, mua được xe máy, mua đất rồi xây nhà … Hạnh phúc mái ấm gia đình tưởng chừng sẽ ngày càng viên mãn khi khó khăn vất vả kinh tế tài chính không còn bủa vây, chồng chất nào ngờ đó lại cũng là lúc đời sống vợ chồng mở màn phát sinh sự không tương đồng.

2. Tại phiên tòa người vợ khóc nức nở: “Trước đây lương làm 2 triệu đồng ảnh cũng giao tôi giữ nhưng từ ngày làm chủ, ảnh không bao giờ đưa cho tôi một đồng. Mọi vấn đề trong nhà ảnh đều tự ý giải quyết mà không bao giờ hỏi ý kiến tôi”. Người chồng cự lại: “Tôi làm việc vất vả nhưng hễ về tới nhà là nghe vợ ca thán việc nhà nặng nhọc, chăm con vất vả”… Nghe vậy người vợ cắt ngang: “Con là con chung, tại sao tôi phải một mình chăm con trong khi anh ra ngoài được gặp gỡ tiếp xúc biết bao nhiêu người, rồi còn bồ bịch”.

Nói rồi người vợ trình bày với tòa không dưới ba lần chị nhìn thấy chồng đi vào nhà nghỉ, quán karaoke với một người con gái. Mỗi lúc chồng nói ngủ lại ở xưởng mộc, chị gọi điện thoại nhưng lúc nào cũng trong tình trạng máy bận hàng giờ đồng hồ. Từ đó chị khẳng định: “Chồng tôi bồ bịch bên ngoài rồi bỏ mặc vợ con”. Khi chị dò hỏi thì chồng khăng khăng: “Chẳng qua đó là những mối quan hệ làm ăn. Dù tôi có chểnh mảng gia đình nhưng đó cũng chỉ vì điều kiện kinh tế”. Nhưng về sau, khi bị bắt gặp tay trong tay với người phụ nữ kia, chồng chị đã phải thừa nhận.

Tòa hỏi, anh N. cũng thú thật : “ Tôi thừa nhận có thời hạn quan hệ với một phụ nữ khác nhưng chẳng qua đó chỉ là những phút nông nổi giận vợ nên mất lý trí ”. Nghe chồng thừa nhận, chị T. tức tưởi : “ Ngày xưa mái ấm gia đình nghèo khó, anh hứa chăm sóc cho vợ con, giờ có chút gia tài thì lăng nhăng, anh còn xứng với tôi và con không ? Tôi sẽ giành quyền nuôi con ”. Anh N. nói như van xin : “ Xin tòa đừng cho ly hôn và cho tôi chút thời hạn để khuyên nhủ vợ ”.

3. Trong lúc HĐXX vào nghị án, anh N. quay sang phía vợ: “Mẹ nó đừng giận anh nữa, giờ mình sống là vì con nên hãy bỏ qua hết lỗi lầm của nhau đi”. Nghe chồng nói, chị T. lại lớn tiếng: “Tôi đã bỏ qua nhiều rồi, anh luôn hứa sẽ sửa đổi nhưng chưa bao giờ muốn sửa đổi, khi tôi viết đơn ly hôn anh còn thách thức vì luôn cho rằng tôi phụ thuộc anh. Nay tôi muốn mình làm chủ cuộc sống của mình. Tôi không còn tin anh nữa”.

Nói rồi chị quay sang phía tôi phân trần : “ Tôi muốn tha thứ lắm, tôi muốn con tôi có cả cha và mẹ, nó chịu tổn thương nhiều rồi nhưng tôi tha thứ lần này thì liệu rằng vài ba năm sau tôi có phải đau đớn viết thêm một lá đơn ly hôn không ? Nếu có thì lúc đó tôi càng đau đớn trăm bề ”. Câu hỏi của chị chưa thể đáp lại bằng một câu vấn đáp chắc như đinh. Tôi khuyên chị hãy nghĩ tới những ngày niềm hạnh phúc, ngày mà hai vợ chồng còn chồng chất khó khăn vất vả. Mọi khó khăn vất vả họ đã vượt qua thì hãy biết giữ gìn những gì đang có.

Sau khi nghị án, HĐXX đã trở lại phòng xử. Không khí căng thẳng lan cả phòng vì ai cũng đang nóng lòng chờ kết quả. Sau đó, HĐXX đã làm cho anh N. nhẹ nhõm, nở nụ cười. HĐXX xét thấy hạnh phúc gia đình là chưa tới mức không thể hàn gắn. Người chồng vẫn còn thương yêu vợ con và thực tế cuộc sống vợ chồng chỉ nặng nề về chuyện tình cảm do hai bên chưa thực sự hiểu, thông cảm cho nhau, không hề có cãi vã lớn tiếng hay hành hung nhau nên tòa bác đơn ly hôn của người vợ.

Người vợ dắt tay con gái ra bắt taxi mặc cho người chồng níu kéo …

DƯƠNG HẰNG

Source: https://dvn.com.vn
Category: Kinh Doanh

Alternate Text Gọi ngay