Vì sao em nhớ anh…

TTO – Đôi khi ngồi một mình, em lại tự hỏi lòng vì sao em nhớ anh nhiều đến vậy… Tự hỏi, tự trả lời, để rồi em nhận ra rằng, mình sẽ còn nhớ anh rất nhiều… và rất lâu…
TTO – Đôi khi ngồi một mình, em lại tự hỏi lòng vì sao em nhớ anh nhiều đến vậy … Tự hỏi, tự vấn đáp, để rồi em nhận ra rằng, mình sẽ còn nhớ anh rất nhiều … và rất lâu …Em nhớ chàng trai hiền lành nói rất nhanh, và đi hay cúi đầu. Bạn bè bảo anh là người khó gần. Chỉ em biết, anh của em không hề khó gần ( và tất yếu, nếu đã thân thì anh cũng không phải là người ít nói ) .
Nếu chịu khó làm bạn ngồi bên anh, sẽ được nghe bao câu truyện mê hoặc. Từ câu truyện về những chiếc lá non có màu xanh nâu của cái cây đặc biệt quan trọng trên đường Nguyễn Đình Chiểu, đến nguồn gốc nguồn gốc của những bài hát tận bên Nga ….

Hồi đó em hay đùa anh “Nói chuyện với người thông minh thích thật”. Mà thích thật đấy! Anh đã giới thiệu cho em những bài hát lạ, những bộ phim hay và những quyển sách mới mà anh vừa đọc…. Mọi thứ đối với cô gái 20 như em đều thật thú vị.

Bạn đang đọc: Vì sao em nhớ anh…

Em nhớ chàng trai cặm cụi lên mạng mỗi ngày để giúp em tìm tài liệu làm luận văn. Mỗi ngày một chút ít, anh giúp em tìm thêm những website mới để cô sinh viên có thêm tư liệu tìm hiểu thêm .
Anh hay cốc đầu em bảo phải lo học tiếng Anh đi. Rồi anh khệ nệ ôm đến KTX cho em mượn mấy quyển sách tiếng Anh cơ bản mà anh từng học qua : ” Phải mang sách đẹp đẹp tới để cô gái lười này còn chịu giở ra và đọc … “. Những quyển sách ấy giờ đây em vẫn giữ. Thỉnh thoảng vẫn giở ra. Nhưng không phải để học, mà là để tìm lại một chút ít không khí cũ của những ngày trước .
Em nhớ những buổi tối anh hẹn em khi trời vừa tan mưa. Hai đứa đưa nhau ra phố. Em hít lấy hít để làn không khí mát lạnh sau cơn mưa. Nghe gió mơn man trên má và yên lặng chờ bàn tay ấm cúng của anh nắm chặt tay mình. Thấy bình yên lặng lẽ tan trong không khí và hòa vào trái tim, đầy yêu thương .

Em nhớ cả những đêm sáng trăng anh chở em lòng vòng về khu phố cũ trước đây anh đã ở, và nghe anh “thuật lại” chuyện ngày xưa của mình. Hóa ra, anh ngày xưa y chang em, cũng thích uống nước mía, thích đi loanh quanh trên đường mấy vòng sau giờ học rồi mới chịu về nhà… Khi ấy, em nhủ lòng rằng rồi sẽ có ngày em dẫn anh về quê em, kể anh nghe những bí mật ngày xưa của mình.

Em nhớ ngày tiễn anh ở trường bay. Hai đứa dúi vội vào tay nhau món quà trước khi đi xa. Khi về mở ra mới biết, cả hai đều để lại cho nhau những tấm hình thời thơ ấu của mình. Em nhớ anh đã nhìn vào mắt em và nói : ” Chờ anh nhé, 1 năm đâu phải là dài ” .
……

“Một năm đâu phải là dài”, nhưng bây giờ đã là 5 năm. 5 năm, đủ để mọi chuyện ngày xưa trở thành kỷ niệm. Chỉ là… thỉnh thoảng kiếm cớ chạy qua con phố cũ ấy, em lại nhớ ngày xưa có chàng trai đã từng dẫn em qua đây, từng siết chặt tay em và nói rằng người ấy tin “mãi mãi” là một từ có thật trong tình yêu…

Bạn hãy gửi về Tuổi Trẻ Online câu truyện tình yêu của chính bạn hoặc của người khác nhưng gây xúc động trong bạn. Những câu truyện được chọn đăng sẽ có nhuận bút ( xin chú ý quan tâm, câu truyện này chưa từng được đăng báo và tối đa không dài quá 800 chữ ) .

Bài viết tham gia xin gửi về email [email protected] chủ đề ghi rõ là tham gia chuyên mục Chuyện tình tự kể.

TTO

Source: https://dvn.com.vn
Category: Hỏi Đáp

Alternate Text Gọi ngay