[kaiyuan] Vì sao lại là em? – Chap29. – Wattpad
Vương Tuấn Khải hắn cũng rất tức thời, nhanh gọn đưa Vương Nguyên đến bệnh viện. Miệng không ngừng kiểm điểm bản thân làm hơi lố, khiến cậu uất ức. Hắn thừa nhận bản thân vì một chút ít lửa giận mà khiến cậu khóc nức nở, hắn giơ tay đầu hàng, cho đến cũng vẫn là thua trước cậu, thua trước khuôn mặt kia. Ai bảo hắn là kẻ cuồng si khi yêu chứ ! Đau lòng, hắn đau cậu cũng đau . Vương Tuấn Khải càng lúc lại càng lo ngại hơn khi nào hết. Đã năm tiếng trôi qua, cậu vẫn chưa có tín hiệu tỉnh lại. Là sao đây chứ, không phải chỉ bị ngất xỉu một chút ít thôi mà, là do hắn nghĩ quá đơn thuần bệnh tình của cậu hay cậu thực sự đau đớn không tầm thường. Mồ hôi tay toát ra liên tục không trấn áp, chỉ những lúc lo ngại cực độ hắn mới có bộc lộ này .Tiếng bác sĩ thao thao bất tuyệt bên tai, hắn chẳng nghe được gì cả, nhưng hắn chắc chắn rằng, cái bệnh viện này không nghiêm túc cứu chữa cho cậu, Vương Tuấn Khải liên lập tức ngay sau đó từng từng người làm việc trong này biết cảm giác bán thân là bác sĩ, y tá, dược sĩ, điều dưỡng phải đi rửa chén thuê là như thế nào. Vì thế, đương nhiên ai ai cũng một mặt nghiêm túc chăm lo tận tụy cho cậu.
Trời thương cho dây thần kinh đang căng cứng của cái bệnh viện này nên Vương Nguyên đã tỉnh lại. Hân hoan vui mừng muốn chết. Trong nửa đường kính 1 km khuôn viên bệnh viên, hàng loạt hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm . Hắn cười tươi như bông Open trong phòng bệnh của cậu, nhưng đáp lại là khuôn mặt băng lãnh của câu, sao thế ? - _ - Hắn đang cười thì bị khuôn mặt cậu làm cho sượng lại. Vội vàng đi đến bên cậu, lo ngại hỏi " Nguyên, em khỏe không ? ". Đáp lại là tràng lạng lẽ cũng đôi mắt xếch lên như muốn giết người của Vương Nguyên, bất giác hắn thấy chạnh lòng, vẫn chưa nhớ ra à. Hắn buồn thui thủi, định định bụng về nhà. Cậu làm vậy hoài, chắc hắn muốn lớn cũng không lớn nỗi. Haizaaa Đi về :)))) * Bốp * Một cái gối êm ái đáp thẳng vào sống lưng hắn. Sau là một tiếng hét chói tai đến đáng sợ, nhưng mang đầy ý cười " Yah ! ! ! Vương Tuấn Khải chết bầm, anh khi dễ em, giờ định chạy đi đâu ? Cái tên đáng đánh kiaaaaaa " Vương Tuấn Khải xoay người lại, ngoe ngác nhìn lại " Chứ không phải chưa tỉnh à ? ". Trời trời, có đáng ghét không đây, cậu nhăn mặt, dẫu môi, táng cho hắn một cái giữa mặt " Nhây này, đẹp mà vô duyên này " Hắn cứ cười vu vơ, haha cậu tỉnh rồi, tỉnh rồi. Thật không gì vui mừng bằng cậu đã tỉnh lại, hắn lại thêm cao hứng hơn, nhưng hình như phiêu hơi quá, khiến cậu bực mình, đập thêm vào đầu hắn mấy phát. " Tỉnh, tỉnh, tỉnh tỉnh cười hoài, riết rồi điên hết trơn "Bạn đang đọc: [kaiyuan] Vì sao lại là em? - Chap29. - Wattpad
Bất ngờ hắn nhào qua, ôm lấy cậu thật chặt " Nguyên, anh thật sự nhớ em không có em, cái gì đối với anh cũng đều là thương nhớ. Cực kì đau lòng". Cậu ngây ngốc người cho đến khi phát hiện vai mình ẩm ướt, Vương Tuấn Khải đang khóc, trông như một đứa trẻ 3 tuổi. Cậu kéo đầu hắn ra, nhấn vội môi mình vào môi hắn. Dây dưa cùng hắn một lúc lâu đến khi xém chút cậu tắt thở vì bị thiếu dưỡng khí. Hắn cũng thật quá khích đi, thì cũng đương nhiên thôi, hiếm khi tiểu bảo bối ''mạnh mồm" vậy cơ mà. Hắn không tận dụng, không được. Có lí :))
Cậu tụt hơi, mềm sèo dựa hẳn vào hắn. Tuy không đủ hơi để nói nhưng mồm thều thào bên tai hắn một cách liên tục, túc tắc. Cậu nói cho hắn biết tổng thể, nói rằng Lý Gia Kiệt kia lừa dối cậu, nói rằng cậu luôn cảm thấy trống rỗng vì cậu tìm mãi chẳng thấy thân ảnh quen thuộc mà ấm cúng, suốt mấy tháng qua ngoài nhàm chán ra thì có thêm vô vị, đợi chờ . Hắn nghe mà nhịn khong được yêu thương liền ôm chặt lấy cậu, hôn tới tấp, khiến cậu bật cười. Hắn quá gian manh, như con mèo vờn trên mặt cậu, nhột. Ai kia cũng đâu có vừa, liền cắn vào môi hắn khiến hắn la oa oái. Cậu lài cười thỏa mãn nhu cầu, hắn được nước lần tới, nhào hẳn lên người cậu " Anh rất nhớ, khác thường nhớ em ", cậu bị ánh mắt lừa tình kia làm cho xấu hổ, thẹn thùng quay mặt đi " Tiểu Khải, em xấu hổ, anh đi ra chổ khác, không được cho phép anh hôn em " Người ta vốn dĩ mặt dày, cậu có muốn quản cũng không quản được " Anh hôn là chuyện của anh, em xấu hổ là việc của em. Thôi, việc ai nấy làm, thế nhé " nói xong, bá đạo hon con người ta xém chút chết vì thiếu không khí .------------------------------------------------------------
Bar Blue Sky Lý Gia Kiệt, đang quay cuồng uống rượu. Từng li từng li whisky cay nồng theo cuống họng trôi vào người. Đúng là người tình không bằng trời tính. Anh càng cố tách hai người kia ra, thì hết lần này đến lần khác hai người bọn họ dịnh chặt lấy nhau. Anh đã từng rất kiêu ngạo khi thấy Tuấn Khải gọi cho mình, vì nghĩ đến hình ảnh thất bại vì tìm mãi cậu cũng không thấy, ấy mà hai chữ " Gia Gia " lại đâm lấy tim hắn. Tại sao lại là cậu, vì sao chứ ? Vì sao không dứt khỏi Tuấn Khải mà đến bên anh . Nuốt vội vài li nữa, nhìn lại anh thấy bản thân đúng là rất tệ hại. Biến chất mất thôi, bản thân quá đỗi ích kỉ, đáng ghét đến mức ghê sợ. Chia cách tình cảm của người khác là điều phi lí nhất. Lý Gia Kiệt bỗng thở dài, với Tuấn Khải anh có lỗi với hắn nhiều lắm. Nỗi dằn vặt này, đến chết anh vẫn mãi mãi trong người .Quả thật, Tuấn Khải rất yêu thương đứa trẻ kia. Anh chưa bao giờ thấy hắn hi sinh vì một người khác nhiều như thế. Hắn trên đời chưa hề tham mê một thứ gì của ai, hay có í tranh giành một thứ gì, sống rất tốt không hổ thẹn với bản thân, rất có nghĩa khí, vậy mà anh mang tiếng là bạn tốt của hắn lại làm những điều nhục nhã kia. Đúng là sinh ra Vương Tuấn Khải mà không có Vương Nguyên kề bên thì ông trời quá không có mắt.
Lý Gia Kiệt thở dài liên tục. Bước ra khỏi bar, nhanh gọn tìm một chuyến bay đến LA, Mĩ. Anh không đáng mặt ở lại Bắc Kinh, không đáng mặt nhìn Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên. Ngoài ra đi, anh không có cách xử nào khác . Lý Gia Kiệt mãi mãi day dứt vì anh chưa có đủ gan góc nói ra hai chữ xin lỗi với hắn và cậu . Viết xong up luôn, thấy có gì không bình thường đừng mắng au nhé ! Yêu mọi người cực í : *Xem thêm: 'vậy hả' là gì?, Từ điển Tiếng Việt
Source: https://dvn.com.vn
Category: Hỏi Đáp